anh Huy
nhà họ Hà đến thăm, cũng không có một cuộc điện thoại hỏi th
ên trong trống rỗng và lạnh lẽo. Tôi biết, trong ba ngày tôi nằm viện, anh ta chắc chắn đ
Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng đây sẽ là tổ ấm của chúng tôi, nơi chứa đầy tiếng cườ
ước hồ trong xanh, phản chiếu bầu trời xám xịt. T
Huyền, ch
iả tạo vang lên từ phía sau. Tôi kh
B
chỉ thấy chói mắt. "Em cảm ơn chị nhé, nhờ ch
ầy vẻ đắc ý, như một l
h như băng. Đây là nhà riêng của tôi và H
iện, khoe ra chùm chìa khóa có khắc chữ "H&K" - tên viết tắt của Hà Trọ
ính tay tôi thiết kế, là biểu tượng cho tình yêu của chúng tôi. Vậ
ấy đều ở cùng em," Hà Báu tiếp
. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ cô ta n
cười tươi hơn. "Hồ bơi này đẹp thật đấy. Anh Trọng nói anh ấy
khiêu khích. "Em thì khác, em là kiện tướng bơi lội
hỉ biết diễn kịch, dựa dẫm vào người khác để cư
của cô ta. Nụ cười trên mặt Hà Báu cứng lại, c
với cô ta nữa. Tôi qua
ôi lại. Hà Báu dùng hết sức đẩy tôi về phía hồ bơi. "Đồ khố
khi tôi nghĩ mình sắp ngã xuống làn nướ
ng
a Hà Trọn
n ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. "Cha, mẹ... con xin lỗi... Chị Khanh Huyền...
bao giờ thấy ai có thể
áu rồi?" Bà Hà chạy đến, đỡ Hà Báu
ải thích, nhưng ông Hà đã bước t
u khổ nhiều rồi, mày còn muốn
u xuống, không dám phản kháng. Mười năm s
à một đứa con nuôi mà dám b
nuông chiề
một chút do dự, dùng ch
đẩy lùi về phía sau, rồ
ôi không biết bơi, tôi hoảng loạn
t, tôi nhìn thấy c
ng bên nhau, nhìn tôi chìm dần với vẻ mặt
ấy tiếng ông Hà lạnh lùng nói. "Để nó b
tôi chìm xuống đáy hồ. Nước tr
và đau đớn bao
ghĩ mình
i nhảy xuống nước, vòng t
à Tr
tia ấm áp le lói trong trái
ến tôi. Anh vẫn kh
ọng đó nhanh c
tay ra, khiến tôi ngã sõng
ơn cả nước hồ bơi. "Bạch Khanh Huyề
y
ìn anh, không t
đầy lo lắng. "Không phải lỗi của chị
áu, giọng nói đầy xót xa. "Cô ta hết lần này đến lần
o. "Bạch Khanh Huyền, tôi cảnh cáo em, nếu c
. Cha mẹ Hà cũng đi theo sau họ,
àn thân ướt sũng, run rẩy. Nước m
n tin
ta nói gì,
thế nào, họ đều cho
t thiên thần mỏng manh, cò
nụ cười đầy đau
cuối, người bị chà đạp đến mức không cò