Tôi đã không do dự xé nát chiếc váy cưới, chân trần bỏ trốn khỏi địa ngục đó.
Tôi tìm đến Cung Hải Lý, kẻ thù lớn nhất trong kinh doanh của nhà họ Trịnh, và đặt con dấu của ông ngoại lên bàn.
"Tôi là Khổng Hà Chi. Tôi muốn biến mất. Và tôi muốn anh giúp tôi... hủy diệt bọn họ."
Chương 1
Khổng Hà Chi POV:
Vào ngày cưới của mình, tôi đã nghe được một bí mật. Một bí mật đủ sức biến chiếc váy cưới trắng tinh thành tấm vải liệm cho tình yêu của tôi.
Căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao ngột ngạt một cách kỳ lạ, mặc dù điều hòa đang chạy ở mức tối đa. Mùi hoa huệ trắng nồng nặc, quyện với mùi keo xịt tóc và sự căng thẳng không lời.
Tôi ngồi trước chiếc gương lớn có viền mạ vàng, một con búp bê mặc bộ váy cưới đắt tiền. Lớp trang điểm hoàn hảo che đi quầng thâm mắt do mất ngủ nhiều đêm. Mái tóc được búi cầu kỳ, ghim chặt bởi hàng tá chiếc kẹp tăm.
Tôi cảm thấy xa lạ với chính hình ảnh phản chiếu của mình. Cô gái trong gương trông thật lộng lẫy, điềm tĩnh, sẵn sàng bước vào một cuộc sống mới. Nhưng bên trong, tôi chỉ là một mớ hỗn độn của những lo lắng.
Tôi luôn là người "nhạy cảm, hay lo nghĩ". Đó là cái mác mà gia đình đã dán lên tôi từ khi tôi còn nhỏ. Mọi cảm xúc của tôi đều bị cho là cường điệu hóa. Mọi nỗi sợ của tôi đều bị coi là vô lý.
"Hà Chi, ngồi thẳng lưng lên con," mẹ tôi, bà Oanh, cất giọng sắc lẹm. Bà đang đi đi lại lại trong phòng, chiếc áo dài bằng lụa thượng hạng sột soạt theo mỗi bước chân. Ánh mắt bà lướt qua tôi không phải với sự trìu mến của một người mẹ, mà là sự đánh giá của một người giám định. "Đừng có ủ rũ như thế. Hôm nay là ngày trọng đại của con. Con phải trông thật rạng rỡ cho nhà họ Trịnh thấy."
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười. "Con chỉ hơi lo thôi mẹ."
"Lo lắng cái gì? Lấy được Hữu Đạt là phúc ba đời nhà mình. Con chỉ cần xinh đẹp và ngoan ngoãn là được. Mọi thứ khác đã có người lớn lo."
Chị gái tôi, Khổng Hà My, người luôn là "cô con gái vàng" của gia đình, cười khẩy từ chiếc ghế sofa nơi chị ta đang ngồi vắt chéo chân, lướt điện thoại. "Mẹ nói đúng đấy. Em chỉ cần làm một bình hoa di động là tròn vai rồi. Đừng có suy nghĩ linh tinh rồi lại phá hỏng mọi chuyện như lần trước."
"Lần trước" mà chị ta nhắc đến là bữa tiệc đính hôn của chúng tôi, khi tôi bị hoảng loạn vì đám đông và phải vào phòng nghỉ. Trịnh Hữu Đạt đã rất tức giận, không phải vì lo lắng cho tôi, mà vì tôi đã làm anh ta "mất mặt".
Cánh cửa phòng bật mở và Trịnh Hữu Đạt bước vào. Anh ta mặc bộ vest được may đo hoàn hảo, tóc vuốt keo bóng loáng. Vẻ ngoài lịch lãm của anh ta từng khiến tôi xao xuyến, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy một sự xa cách lạnh lùng.
"Em sẵn sàng chưa, tình yêu?" Anh ta nói, nhưng ánh mắt lại nhìn vào hình ảnh của tôi trong gương, kiểm tra từng chi tiết như một món hàng trước khi trưng bày. "Đừng làm anh thất vọng nhé."
"Em sẽ cố gắng," tôi lí nhí.
"Không phải cố gắng. Mà là phải làm được," anh ta sửa lại, giọng điệu có chút gia trưởng. "Anh cần em hoàn hảo trong hôm nay."
Họ rời đi để chuẩn bị cho buổi lễ, để lại tôi một mình với sự im lặng đến đáng sợ. Tôi cảm thấy như một diễn viên sắp bước ra sân khấu diễn một vở kịch mà mình không thuộc lời thoại.
Tôi chợt nhận ra mình đã làm rơi chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai, một kỷ vật của bà ngoại. Tôi bắt đầu tìm kiếm nó một cách hoảng loạn quanh bàn trang điểm. Nó không có ở đó. Có lẽ nó đã rơi xuống gầm bàn.
Tôi cúi xuống, lần mò dưới tấm thảm dày. Và đó là lúc tôi nghe thấy những giọng nói từ phía hành lang, ngay bên ngoài cánh cửa phòng đang hé mở.
Giọng của mẹ tôi, bà Oanh, vang lên, không còn vẻ gay gắt mà đầy vẻ xu nịnh. "Bà Trịnh yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp cả rồi. Con bé Hà Chi sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào đâu."
Một giọng phụ nữ khác, chắc là mẹ của Đạt, trả lời với vẻ nghi ngờ. "Tôi vẫn không tin tưởng nó. Con bé đó trông lúc nào cũng như sắp khóc. Lỡ nó lại làm loạn lên giữa tiệc cưới thì sao?"
Giọng của chị gái tôi, Hà My, xen vào, đầy tự tin. "Bác gái đừng lo. Mẹ đã chuẩn bị trà sâm cho nó rồi. Chỉ cần nó uống một ly trước khi làm lễ, đảm bảo sẽ ngoan ngoãn như một con cừu non suốt cả buổi tối."
"Trà sâm?" Mẹ chồng tương lai của tôi hỏi.
"Vâng ạ," mẹ tôi tiếp lời, giọng có chút đắc ý. "Có thêm một chút... 'thảo dược' an thần. Loại tốt nhất. Chỉ đủ để nó bình tĩnh, không suy nghĩ lung tung. Sau khi làm lễ xong, chúng ta sẽ đưa nó lên phòng nghỉ ngơi. Nó sẽ ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng mai."
Tim tôi như ngừng đập. Thuốc an thần? Họ định cho tôi uống thuốc?
Giọng của Trịnh Hữu Đạt vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn. "Tốt nhất là như vậy. Con không muốn nó làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của cu Bin. Mọi thứ đã được trang trí lại cho chủ đề siêu anh hùng rồi. Sau phần lễ của chúng con khoảng một tiếng, sân khấu sẽ được chuyển đổi. Khách khứa của chúng ta đều biết cả rồi."
Bữa tiệc sinh nhật? Bữa tiệc cưới của tôi... sẽ biến thành bữa tiệc sinh nhật xa hoa cho cháu trai anh ta?
Toàn bộ con người tôi đông cứng lại. Hóa ra, đám cưới này, cuộc hôn nhân này, tất cả chỉ là một màn kịch. Một màn kịch được dàn dựng công phu để che đậy một sự thật còn tàn nhẫn hơn.
"Vậy còn mảnh đất ở quận 1 thì sao?" Mẹ chồng tôi hỏi, giọng điệu đầy toan tính. "Khi nào thì con bé sẽ ký giấy chuyển nhượng?"
"Ngay sau khi đăng ký kết hôn, mẹ ạ," Đạt trả lời. "Luật sư đã chuẩn bị sẵn sàng. Mảnh đất đó là điều kiện tiên quyết cho dự án trung tâm thương mại của chúng ta. Đó là lý do duy nhất con phải chịu đựng con nhỏ phiền phức này."
Lý do duy nhất.
Cả thế giới của tôi sụp đổ. Mảnh "đất vàng" đó là tài sản duy nhất mà ông ngoại quá cố để lại cho riêng tôi, như một sự bù đắp cho việc tôi luôn bị đối xử bất công trong gia đình. Và giờ đây, nó trở thành cái giá cho cuộc hôn nhân giả tạo này.
Họ lợi dụng tôi. Tất cả bọn họ. Mẹ ruột của tôi, chị gái của tôi, và người đàn ông tôi sắp gọi là chồng. Họ coi tôi như một công cụ, một quân cờ trong ván cờ lợi ích của họ.
Sự phản bội đau đớn đến mức tôi không thể thở được. Nỗi tức giận sôi sục trong lồng ngực, thiêu đốt mọi cảm giác yếu đuối và tự ti.
Họ luôn nói tôi nhạy cảm, hay lo nghĩ, đa nghi. Nhưng sự thật còn tàn khốc hơn bất kỳ sự nghi ngờ nào của tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi chợt nhớ đến món quà cuối cùng ông ngoại đưa cho tôi trước khi mất. Một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tôi chưa bao giờ mở nó ra. Tôi chạy đến vali của mình, lục tung lên và tìm thấy chiếc hộp.
Bên trong không phải là một món trang sức, mà là một con dấu bằng gỗ mun quý giá. Phía trên khắc một cái tên: Cung Hải Lý. Và bên dưới là một dòng chữ nhỏ: "Giải pháp phi truyền thống". Kèm theo đó là một địa chỉ.
Ông ngoại... Ông đã biết trước điều gì sẽ xảy ra sao? Đây có phải là lối thoát ông để lại cho tôi không?
Một tia hy vọng lóe lên trong bóng tối tuyệt vọng.
Tôi nhìn vào chiếc bình sơn mài cổ đắt giá đặt ở góc phòng, một món quà cưới từ nhà họ Trịnh. Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi tôi.
Họ muốn một cô dâu ngoan ngoãn? Họ sẽ không có được.
Tôi nhấc chiếc bình lên, dùng hết sức lực ném mạnh nó vào tường.
Tiếng gốm sứ vỡ tan vang lên chói tai, như tiếng hét mà tôi đã kìm nén bấy lâu nay.
Tôi không do dự một giây nào. Tôi cởi bỏ chiếc váy cưới nặng trịch, vứt nó xuống sàn như một thứ rác rưởi. Tôi mặc vội chiếc áo choàng tắm bằng lụa, không thèm đi giày.
Tôi phải thoát ra khỏi đây.
Tôi chạy ra khỏi phòng, chân trần đạp lên những mảnh vỡ, cảm nhận cơn đau nhói nhưng nó không thể nào sánh được với nỗi đau trong tim tôi.
Hành lang vắng lặng. Tiếng nhạc cưới bắt đầu vang lên từ sảnh tiệc. Vở kịch của họ sắp bắt đầu.
Nhưng nữ chính đã bỏ trốn.
Tôi chạy về phía lối thoát hiểm, không một lần ngoảnh đầu lại. Khách sạn năm sao, gia đình, hôn nhân, tất cả đã bị bỏ lại phía sau.
Trước mắt tôi chỉ có một con đường duy nhất. Con đường dẫn đến địa chỉ trên con dấu của ông ngoại.
Con đường dẫn đến Cung Hải Lý.