Hà C
ó giống như một mầm cây nhỏ bé, yếu ớt nhưng ngoan cường, đang cố gắng vươn lên từ mặt đất khô
chứng. Bằng chứng không thể chối cãi để tự thuyết phục bản thân rằn
18 tuổi từ ông ngoại, ông nói nó để tôi "ghi lại những ý tưởng bất chợt
iếm thứ gì đó. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi cẩn thận đặt chiếc bút ghi âm dướ
i phục vụ mang trà sâm vào. Ánh mắt tôi dán chặt vào tách trà bằng sứ trắng, bên
chiếc bút ghi âm. Tôi trốn vào phòng t
tàn nhẫn hơn cả những gì tô
, lạnh lùng và dứt khoát. "Nó sẽ ngủ say như chết. Chú
với nó rồi. Chỉ cần lấy được mảnh đất, con sẽ tìm cách tống kh
hị. "Đáng lẽ phải cho nó biết vị trí thực sự của nó từ lâu rồi. Một món hàng thì phải có g
ý nó h
Tôi chỉ là một tài sản, một giao dị
g cảm nhận được bùng lên. Nó là một ngọn núi lửa
ước mắt đã cạn rồi. Chỉ c
ắt tôi rơi vào chiếc bình sơn mài
Ầ
ếng lòng tôi. Đó là âm
tiếng gọi hốt hoảng vang lên ngo
ơ hội c
i bị xé toạc. Chiếc áo choàng tắm bằng lụa được khoác lên người. Điện thoại, ví tiền,
? Quá cao. Và rồi tôi nhìn thấy nó - một cánh cửa nhỏ khuất sa
ang hẹp và thiếu ánh sáng hiện ra
tôi mới dám thở. Tim tôi vẫn đang đập như một chiếc trống trận. Tôi nhìn vào tấm gương mờ trong
ra mình nữa. Và điề
khu vực bếp núc ồn ào và những nhân viên đang vội
h nắng chói chang khiến tôi nheo mắt. Tôi trông thật lạc lõng giữa dòng ng
đến chân một cách dò xét, nhưng khi tôi đưa cho ông ta địa ch
uộc bỗng trở nên xa lạ. Tôi đang đi đến một nơi vô định, gặp một người đàn ông
ng kính và thép. Tên tòa nhà được khắc bằng những
lùng và đáng sợ. Tôi hít một hơi t
Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn t
cho cô?" cô ta hỏi,
Lý," tôi nói, cố gắng gi
tịch Cung không gặp ng
cháu gái của ông Khổng
, nhưng vẫn lắc đầu. "Tôi
thấy một người đàn ông mặc vest đang bước về phía mộ
cô tiếp tân. Tôi chạy về phía thang máy, chen vào
à người đàn ông mặc vest. Anh ta
ta mới là thứ khiến người ta chú ý. Chúng đen và sâu thẳm, lạnh lẽo như băng. Anh ta toát ra
đây là C
ng khổng lồ với tầm nhìn bao quát cả thành phố. Một nhóm người đang ngồi quan
ằm chằm. Một cô gái mặc áo choàn
ng hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh ta chỉ lẳng
g thật đáng sợ. Tôi có thể cảm nhận được
con dấu gỗ ra khỏi túi áo choàng, đập mạnh nó xuống
t đổ dồn v
láy của Cung Hải Lý. Giọng nói của tôi vang lê
ốn biến mất. Và tôi muốn anh