Cú đẩy khiến Đường Luyến bị trật chân, cô ngã ngồi xuống đất, chật vật đưa tay ra muốn giữ anh lại.
"Hôm nay là lễ cưới của chúng ta, anh đi rồi em biết phải làm sao! Hơn nữa, anh đừng quên rằng trước đây Bạch Vi đã từng phản bội anh. Cô ấy đã làm tổn thương anh như vậy, sao anh vẫn không thể buông bỏ mà đi tìm cô ấy?"
Ánh mắt Tần Thế Minh càng lúc càng lạnh lùng. "Chuyện giữa tôi và Bạch Vi không đến lượt cô đánh giá. Dù cô ấy có sai, có tổn thương tôi, thì cô vẫn không bằng cô ấy."
Trái tim Đường Luyến đau nhói.
Cô biết Tần Thế Minh chưa bao giờ quên được Bạch Vi, cô vĩnh viễn không thể quan trọng bằng Bạch Vi.
"Rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà anh đối xử với em như vậy?"
"Em xin anh, lễ cưới sắp kết thúc rồi, đợi trao nhẫn xong anh hãy đi cũng được mà!"
Tần Thế Minh né tránh bàn tay cô vừa đưa ra, vẻ mặt chán ghét, "Một mạng người sống sờ sờ ra đó cô không lo, lại chỉ biết nghĩ tới lễ cưới của mình. Đường Luyến, cô thật sự máu lạnh đến đáng sợ."
"Lễ cưới này hủy bỏ, lần sau tổ chức lại."
Tần Thế Minh không để ý đến sắc mặt tái nhợt của cô, vừa đi vừa gỡ bỏ bông hoa cưới trước ngực, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh.
Chú rể bỏ đi, cả hội trường xôn xao.
"Đừng mà, em xin anh đừng đi, Thế Minh!"
"Anh đi rồi, em phải làm sao đây!"
Đường Luyến đáng thương ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn rơi làm nhòe lớp trang điểm tinh tế của cô.
Người đàn ông cô yêu suốt ba năm qua, chẳng màng đến thể diện của cô hay hôn lễ, dứt khoát rời đi vì một người phụ nữ khác.
Tần Thế Minh chỉ nghĩ đến sự đáng thương và bất lực của Bạch Vi, lại không hề nghĩ đến việc cô đang đơn độc giữa lễ cưới, phải đối mặt với bao nỗi tủi hổ và hoang mang.
Lúc này đây, vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía cô, có giễu cợt, có thương hại, nhưng nhiều nhất vẫn là những ánh nhìn đầy hả hê.
Đường Luyến chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã và đau khổ đến vậy!
Bố của cô, Đường Bắc Sơn, bước tới. Đường Luyến còn tưởng ông sẽ an ủi mình, nào ngờ ông trừng mắt quát lớn, "Đến một người đàn ông mà cũng không giữ được, sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ!"
Đường Bắc Sơn tức đến mức run người, mắng vài câu rồi kéo vợ là Hoàng Cầm rời đi, không buồn quay đầu lại.
Em gái cô Đường Khả Hân từ trong đám đông bước ra, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, "Chị à, chị vô dụng thật đấy! Ngay trong hôn lễ của mình mà lại để chú rể bỏ chạy, để người ta chê cười thế này, bố mẹ giận cũng phải, ngay cả em cũng thấy mất mặt thay đó!"
Nói xong, Đường Khả Hân cũng quay lưng bỏ đi.
...
Gia đình Đường Luyến đều rời đi, chỉ để lại mình cô dâu cô độc giữa buổi lễ, không một ai bênh vực. Phía nhà trai ban đầu còn cảm thấy áy náy, nhưng thấy tình cảnh này liền lập tức vững dạ lại.
"Chú rể bỏ đi mà bố mẹ cô dâu cũng không quan tâm, tôi thấy cô dâu này chắc chắn có vấn đề, chẳng trách Tần Thế Minh lại bỏ đi."
"Chứ còn gì nữa, nếu cô ta là người đàng hoàng, chú rể sao mà chịu bỏ đi được?"
"Có khi nào cô ta cắm sừng chú rể không? Nếu không thì sao chú rể lại bỏ cô ta?"
Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn, Đường Luyến như một một tên hề chịu đựng những lời mắng mỏ và chế giễu.
Lúc này, từ phía hội trường bên cạnh truyền đến tiếng huyên náo.
Đường Luyến quay đầu nhìn thì thấy một chú rể ngồi cô đơn trên xe lăn, vị cha xứ chủ trì lễ cưới thì hoảng hốt hỏi, "Cô dâu đâu rồi?"
Đường Luyến vội lau nước mắt, kéo tay một nhân viên đi ngang qua rồi hỏi, "Cô dâu của lễ cưới bên kia đâu rồi?"
Nhân viên nhìn cô một cái, thành thật trả lời, "Cô dâu không đến, nghe nói không chịu nổi việc chồng mình bị tàn tật nên đã bỏ trốn rồi."
"Vậy chú rể cứ ngồi đây đợi mãi sao?"
Nhân viên gật đầu, cô nói một tiếng cảm ơn.
Chú rể ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cô, giữa hai người còn có một khoảng cách, cô không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông lúc này, nhưng cô biết cảm giác bị bỏ rơi thật sự rất tồi tệ.
Họ giống nhau, đều là những kẻ đáng thương bị người khác ruồng bỏ.
Im lặng một lúc, ánh mắt Đường Luyến bỗng trở nên kiên định.
Yêu ba năm thì sao, Tần Thế Minh phản bội tình cảm của họ, cớ gì cô còn phải thủy chung với hắn?
Người cô cưới cũng đâu nhất thiết phải là Tần Thế Minh!
Thấy cô đột nhiên đứng dậy, những vị khách vốn đang xì xào bàn tán lập tức im bặt.
Ánh mắt của tất cả mọi người vô thức đổ dồn về phía Đường Luyến, nhìn cô nâng váy cưới, bước thẳng về phía lễ cưới đối diện.
Thấy một cô dâu mặc váy cưới trắng tinh đi tới, khách mời của chú rể bên kia cũng vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động, xoay bánh xe lăn, chầm chậm quay người lại.
Đường Luyến dừng bước, chăm chú nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên, rồi cô đưa tay ra, "Chào anh, nghe nói lễ cưới của anh thiếu một cô dâu, vừa hay chú rể của tôi cũng đã bỏ đi. Hay là chúng ta kết hôn đi?"