Luyến sẽ tới, lập tức phả
n vịn vào xe lăn để ngồi dậy, Đường Luyến toàn thân run rẩy.
i đây
Vân Thâm buông xuôi, ngồi bệt xu
không muốn ai thấy nhất, trong lòng áy náy vô cùng: "Xin
Cô đi đi, đừ
đã làm tổn thương l
ủi Vân Thâm, nhưng quản gia từng nói anh có thể cả đời này khôn
hỉ có thể buồn bã nói một câ
gười rời đ
xác định Đường Luyến đã rời đi mới
m ra sau này ở trong nhà phải cẩn thận hơn, nếu không
y náy đến không thể chợp mắt. Cô thật đáng t
.
, không thấy bóng dáng Vân Thâm đâu, liền
"Tam thiếu gia đến bệnh viện kiểm tra định
iện sao không nói với tôi
được tin gì tốt. Tam thiếu gia không muốn cô phải nghe
g lòng lại thấy tiếc nuối cho một n
đi làm, buổi trưa
ờng Luyến xách t
hệ sĩ biểu diễn, ai được chọn sẽ có cơ
ô là trở thành nghệ sĩ violin chính trong đo
c, vừa bước lên tầng ba thì thấ
tay cô, ánh mắt khinh thường, giễu cợt
hái độ khó chịu của đối phương, bình
miệt: "Xem ra năm nay vò
là tôi biết tôi chắc
ứt lời liền sải bước đi thẳng, không chút nể na
ắn đường?!" Ninh K
ến không
người thường xuyên bị đem ra so sánh. Thêm vào đó, Ninh Khê nhiều lần gây khó dễ cho c
o nhã đang sắp xếp các phiếu đăng ký. Đường Luyến tiến lại, đưa đơ
hắn muốn tham gia sao? Đừng để xảy ra chuyện như năm ng
oái cô cũng nộp đơn, nhưng vì bị Hoàng
ông muốn cô lãng phí cơ hội quý báu nên đã nhiều
í cơ hội nữa. Em muốn vì giấc mơ của mình
sao năm ngoái em lại
môi, không thể nói