nh đi đ
u lấy Tần Thế Minh khi anh quay người
ú rể liệu có đồng ý cưới cô dâu hay không. Nhưng chú rể Tần Thế Minh không những ph
chứng trầm cảm tái phát, cô ấy địn
vẻ khó chịu, rồi đẩy
chân, cô ngã ngồi xuống đất, chật
a, anh đừng quên rằng trước đây Bạch Vi đã từng phản bội anh. Cô ấy đã là
iữa tôi và Bạch Vi không đến lượt cô đánh giá. Dù cô ấy
ường Luyến
quên được Bạch Vi, cô vĩnh viễn
sai điều gì mà anh đ
t thúc rồi, đợi trao nhẫn x
ột mạng người sống sờ sờ ra đó cô không lo, lại chỉ biết nghĩ tới
ủy bỏ, lần sau
a đi vừa gỡ bỏ bông hoa cưới trước ngực, hoàn toàn khôn
, cả hội trư
xin anh đừng
, em phải l
oàn thân run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn
ng màng đến thể diện của cô hay hôn lễ, d
Bạch Vi, lại không hề nghĩ đến việc cô đang đơn độc giữa
hía cô, có giễu cợt, có thương hại, nhưng n
giờ cảm thấy nhục nhã
ủi mình, nào ngờ ông trừng mắt quát lớn, "Đến một người đàn ông mà
, mắng vài câu rồi kéo vợ là Hoàng
hị à, chị vô dụng thật đấy! Ngay trong hôn lễ của mình mà lại để chú rể bỏ chạy, để n
Khả Hân cũng q
.
iữa buổi lễ, không một ai bênh vực. Phía nhà trai ban đầu còn cả
uan tâm, tôi thấy cô dâu này chắc chắn có
là người đàng hoàng, chú
chú rể không? Nếu không t
n, Đường Luyến như một một tên hề chị
trường bên cạnh truyề
ể ngồi cô đơn trên xe lăn, vị cha xứ chủ trì
một nhân viên đi ngang qua rồi hỏi,
, "Cô dâu không đến, nghe nói không chịu nổi
cứ ngồi đây
đầu, cô nói mộ
n có một khoảng cách, cô không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ô
những kẻ đáng thương b
mắt Đường Luyến bỗn
phản bội tình cảm của họ, cớ gì
đâu nhất thiết ph
những vị khách vốn đang xì
ồn về phía Đường Luyến, nhìn cô nâng váy
g tinh đi tới, khách mời của chú
ếng động, xoay bánh xe lăn
e lên sự ngạc nhiên, rồi cô đưa tay ra, "Chào anh, nghe nói lễ cưới của anh thiế