ể đang giải thích điều gì đó cho một đứa trẻ. "Anh Bảo Long đã có m
một vũ khí. "Anh ấy là người nhà, Hoàng An. Anh ấy xứ
ảo Long, nói thêm, "Đúng vậy
kỷ.
ong sự im lặng đột
em gái này sang
n lên cùng, những người t
túc, tin chắc vào
hoanh tay, vẻ mặt không thể đọc đượ
ư có một sợi dây đang siết
là
đứt cuố
hắn thay tôi trong n
là t
i cùng của tôi
cho hắn trên mộ
ói. Từ đó chỉ là m
để nói
uôn mặt Bảo Long, nhanh chóng đượ
ng đột nhiên mềm đi, gần như th
ầu xúm xít q
chân cho anh," Thảo Vy nói,
cho anh món súp mà anh thích, Bảo Lon
lại ở cửa,
qua, tôi nghĩ mình đã thấy mộ
ói với thầy Hùng," cô ấy nói,
tôi m
ột lầ
phịch xuố
rasa lạnh lẽ
ừng rất
ấu, mẹ và các em gái cổ vũ t
ôn tự hào,
quy yêu thích của tôi, m
tranh về tôi như một
ả
i rạng rỡ và niềm
ng tay tôi, h
nh lên từ hồ Xuân Hương, cô ấ
do đá gây ra. "Con trai dũng cảm của
tôi là người
à băng bó vết thư
cô ấy sáng ngời. "Hoàng An của em,"
chạm vào nó như thể
ết hằn trên da tôi, một
y đổi khi B
mẹ của tôi, con trai của người ch
còn là con trai của h
g th
o cách qu
uôi. Một sự thật dường như chưa bao
thơ đã mất, về nhữn
tin
rất sắc sảo, chỉ th
sông chỉ chảy về phía Bảo Long. Cô ấy thậm chí còn bắt đầu nấu món ăn a
mê hoặc bởi vẻ ngoài từng trải giả tạo của Bả
Khả
kịch của hắn, sự yếu
i hắn, tin vào những lờ
, khiến tôi trông thật tệ, khiến
y hôn ước c
g k
i cắm trại. Cơn
g lên qu
ều bị kẹt trên một bờ sôn
, với một sợ
dây. Một
điều đó tr
a ra quyết
, nhưng kéo về
hét tên
c mặt nạ kinh hoàng, giúp họ
lại
ốn tôi đi. Đ
ầu gối tôi
óng đá của
ỉ vì họ đ
ảnh khắc
sự
n là một tro
một ngư
i vẫn còn
i đóng
i đi kh