ột chiếc mặt nạ của sự bối rối và phản bội khi bố
g lại với an
ua vai. Đó là một ánh nhìn đầy nọc độc, một lời hứa hẹn im lặng về những rắc rối trong tương lai. Đó
au, bị kẹt ở ngưỡng cửa
ương giả của cô ta đã bị lãng quên. Anh ta thấy tia độc ác lóe lên trong mắt cô ta. Anh ta hẳn đã cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh
ời cầu xin câm lặng, tuyệt vọng đ
để nhìn vào. Tôi chỉ quay người và đi
h ta gọi, g
ông dừ
ta hỏi, giọng nhỏ hơn, đầy vẻ kinh
lơ lửng trong không khí, một bí mật ràng buộc chúng
đi mà khô
à... cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện. Cô ấy không có ý đó đâu." Những lời bào chữ
Lần cuối cùng anh ta nói vậy, phải mất hai mươi năm
cho phép mình nở một nụ cười nhỏ, lạnh lùng. L
hỏi con đường. Khẩu phần ăn tối của tôi bị thu nhỏ lại. Tôi bị giao những công việc tồi t
không. Linh Chi có lẽ đang bị "gặp ác mộng" hoặc "cảm thấy ớn lạnh", và anh ta qu
Tôi sẽ t
óp của mái ấm. Ở kiếp trước, phải mất nhiều năm
sổ kế toán của bà ta, đầy những con số gian lận, và một khoản tiền mặt giấu trong lỗ thông hơi. Tôi dù
hớ từ kiếp trước, một nhà báo trẻ đầy tham
thịnh nộ, tóm lấy tay tôi và vặn nó cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng "rắc" đến rợn người. Cơn đau
h Thương. Khi họ lôi một bà Hạnh đang la hét ra ngoài trong
ng số chúng gầm gừ. "Mà
i để nhận thêm tiền tài trợ, và chúng sống một cuộc sống đặc quyền bên trong những
. Tôi dùng cánh tay lành lặn để bả
on tên Thắng, nhặt một hòn đá lởm ch
lao
g người lao vào nó
Bảo
hân mình che chắn khi hòn đá rơ
ngã. Anh ta chỉ quay sang tôi, một vẻ hoang dại, đắc thắng trong đôi mắt đẫm máu