khắc im lặng, cả
ng khuôn mặt chế giễu của bạn học mờ
ến mức gần như làm tôi khuỵu gố
h của sự hoài nghi, rồi đến kinh hoàng
ình đứng dậy, mắt dán chặt vào cán
ánh tay lành lặn của tôi. Cái chạm của anh ta do dự, gần như s
h lùng mà tôi cảm thấy hiện rõ trong mắt mình. "Bảo vệ tôi? Anh biết. Anh biế
nhìn xuống sàn, một vệt đỏ xấu hổ lan lên cổ.
, nhưng nó là thật. Anh ta đã đứng nhìn tất cả, chìm đắm trong tội lỗi và yếu đ
vào mặt anh ta. Tiếng "chát" v
hảm hại," t
ãng quên trong một cơn thịnh nộ bùng cháy. "Anh ấy là ngư
ưa chân ra, ngáng cô ta, và khi cô ta ngã về phía trước, tôi đá mạ
và lôi cô ta trở lại xô nước lau nhà. Tôi nhấn mặt c
ao," tôi rít lên, giọng run rẩy vì cơn
ta ú ớ, giọng nghẹn ngà
đang rát. Anh ta trông như một bóng ma, hoàn toàn tê l
n
yêu thương mà tôi đã không nghe thấy trong
. Tôi buông Linh Chi ra, cô ta ng
quay
iên định mà tôi thấy trong chính hình ảnh phản chiếu của mình. Bố tôi, ông Richard Trần, đứng bên cạnh bà, tay đặt trên vai bà, kh
bay trước khi tìm thấy tôi. Một tiếng nấc nghẹn tr
khóc lóc, một Bảo Long sững sờ. Rồi ánh mắt bà dừng lại ở tôi, ở cá
ào thoát ra khỏi môi b
à không quan tâm đến bộ vest thanh lịch hay sàn nhà bóng loáng. Bà quỳ xuống t
dội, tuyệt vọng. "Bố mẹ đã tìm thấy con," bà thì thầm vào tóc tôi, cơ
bao bọc cả hai chúng tôi, tạo ra một pháo đài c
đã v