tôi khi thấy máu chảy dài trên mặt Bảo Long. Anh ta lảo đảo, nhưng đôi mắ
m ra má. "Anh đến rồi," anh ta nói, một âm
vụt tắt, thay vào đó là sự
h hoạt một trận lở ký
g, ốm yếu, tiếng khóc ngày càng yếu ớt ở ghế sau. Tôi đang gọi điện thoại,
Linh Chi nói có một người đàn ông đang theo dõi cô ấy.
trai chúng tôi chết trong vòng tay tôi một giờ sau
ôi. Anh ta mất cả hai chân. Cảm giác tội lỗi đó đã xiềng xích tôi với anh ta. Anh ta dùng chiếc xe lăn như một ngai vàng của sự tử vì đạo, một lời buộc tội thầm lặng, không ng
một vết thương ngoài da, tuyên bố
tởm đến mức khiến
một tiếng hét khác cắt ng
ta đẩy tôi sang một bên, khiến tôi loạng choạng ngã xuống đất. Cánh tay g
h vào mặt tôi. Rồi lại một cái nữa. "Con phù t
chăm sóc dịu dàng khi cô ta nhẹ nhàng thấm vết thươn
Long lẩm bẩm, mắt vẫn nh
giọt nước mắt lăn dài trên má. "N
"Anh biết, anh biết," anh ta dỗ dành, kéo c
ứng dậy, phớt lờ cơn đau nhói ở cánh tay, và chuẩn bị rời đi. Đ
ự đắc thắng. Cô ta giữ chặt cánh tay Bảo Long như một chiến lợi ph
rước Linh Chi. Đó là một cử động nhỏ, vô thức, nhưng nó nói lên rất nhiều điều. Sau t
Tôi nhìn thẳng
tôi nói, giọng đều đều. "Và các
ối. "Mày đang nói cá
ủa ba nhà đầu tư chủ chốt mà cha anh ta sắp hợp tác, một thỏa thuận mà trong kiếp trước, đã làm phá sản Tập đoàn Vũ Gia. Và những con số đó, c
bới nhằm cứu công ty của chúng tôi, thông tin mà anh ta đã phớt l
nh ta thì thầm,
đá vào đầu anh," tôi nói lạnh lùng. "
uyệt đối. Nó không chỉ về công ty. Cuối cùng, anh ta đã thực sự hiểu r
muốn b