g tôi lại đang ôm ấp người chị dâu không cù
ức khỏe yếu, không
ho tôi phải hiến một qu
hiện ra cô ta đã mang
ận đã cố tình giấu thuốc hen suyễn
cùng với con trai tôi. Giờ đây, trong l
ả thận của tôi
bác sĩ làm giả một bộ hồ sơ tử vong trên
nh sống trong địa ngục, còn tôi,
ươ
ẫn Nh
ng của chồng tôi, Hồng Thanh
rên: "Thanh Trang sức khỏe yếu, không chịu nổi đả kích. Con trai chúng ta trên trời có li
ngột ngạt, mùi hương hoa cúc trắng nồng nặc hòa cùng mùi nhang khói khiến tôi buồn nôn. Bức ảnh đen trắng c
m thanh từ một thế giới khác. Tai tôi chỉ còn ù đi bởi câu nói của Trần Thái Phong. Anh ta, chồng
hật đáng thương, mỏng manh như một chiếc lá sắp tan vỡ. Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên
như em không bị bệnh, có lẽ Phong đã có
ều như đang tự trách mình, nhưng đối với
hông
chịu. Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi lạnh lẽo và t
n với em đấy. Em không thể tỏ ra thông cảm một chút
n mặt này không biết bao nhiêu lần. Đã có lúc tôi nghĩ rằng đây là người đàn ông tôi sẽ y
Anh ta nói những từ đó m
n thoại. Nhưng anh ta ở đâu? Anh ta đang ở một bữa tiệc xa hoa, ăn mừng việc Hồng Thanh Trang "bình phụ
tôi thông cảm cho nỗi
ng là bác sĩ điều trị của An An, bước đến vỗ nhẹ vào vai
bảo vệ một báu vật dễ vỡ. "Đau khổ? Ai mà không đau khổ? Nhưng cô ấy là người lớn, phải biết
vợ, làm mẹ mà không hiểu chuyện gì cả. Con trai mất đi là chuyện đau lòng, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống
ra mình đã lỡ lời. Nhưng đã q
ngừng đập t
g mà bảy năm trước Trần Thái Phong đã tự tay đeo vào cho tôi, kèm theo lời h
òn là một chiếc c
háo chiếc nhẫn ra. Viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn của
ng nhìn vào anh ta, mà nhìn vào Hồng
g bình thản đến đáng sợ,
òng bàn tay đang lạnh ng
nhìn tôi với án
dữ gầm lên: "Đan Mẫn Nhi, em điê
lại, chỉ lẳng
ếng gầm giận dữ của Trần Thái Phong, tiếng khóc nức nở giả tạo của
cùng cũng không
lâu. Mất đi chỗ dựa là nhà
nó sẽ quỳ xuống khóc lóc cầu
Dù sao nó cũng yêu thằng Pho
ược. "Ai muốn cược không? Tôi cược xem khi nào cô ta sẽ quay lại, cầu
ưng tôi, sắc như dao, nhưng chúng kh
c đi như một cái bóng, không có
hông
a tôi dành cho Trần Thái Phong
cơ mà Lương Tuyên Tín đã sắp xếp đang chờ đợi. Độ
giờ nữ
tôi sẽ rời khỏi Th
ơi chốn đị
o giờ, không b
i, dựa dẫm. Họ nghĩ tôi sẽ gục ngã và cầu xin. Nhưng họ đã sai. Nỗi đau mất con đã tôi luyện tôi th
a buổi trưa Sài Gòn rọi vào mắt, khiến tôi phải nheo lại. Một
ộ vest đen lịch lãm, ánh mắt anh
, chỉ lặng lẽ mở
. Cánh cửa xe đóng lại, ngăn cách tôi k
của Trần
đã quyết định