ẫn Nh
lên từng cơn. Tôi nôn thốc nôn thá
đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu. Anh ta lùi lại vài b
việc, rồi vội vàng bế thốc Hồng Thanh Trang lên, giọng đầy
i cấp cứu vì b
ể rã rời, cổ họng vẫn còn đau rát, thì lại nghe thấy n
i cảm của phụ nữ, tiế
g Thanh Trang và
ủa chúng ta..." Giọng Hồng Thanh Tr
g sao đâu. Anh sẽ cẩn thận." Giọng Trần
ủa ch
tôi n
ng hề nói lỡ. Hồng Thanh T
con của
i
tính. Tôi gọi cho anh ta không được, gọi cho mẹ chồng thì bà ta bảo anh
c" đó là ở trên giường
g quan trọng" đó là
nực
ôi, dập tắt mọi cảm xúc khác. Tôi không c
ó căm
việc của Trần Thái Phong. Tôi không mở đèn, c
nh phúc của tôi trong ảnh trông thật ngu ngốc và đáng thương. Bê
nh hạnh ph
lớn nhất xuống. Không một chút do
chói tai trong đêm tĩnh lặng. Những mảnh
việc. Hộ chiếu của tôi, chứng minh thư, tất cả giấ
sắt. Tôi bi
nhật của Hồng
trớ
nề bật mở. Hộ chiếu của tôi nằm ngay ng
con không còn nữa, tôi cũng sẽ không để lại bất
chiếu vào lòng, xoay n
áo, trang sức, những món quà đắt tiền mà an
h cửa chính, không m
am cầm tôi suốt bảy năm, giờ đây chỉ
chết. Hy v
ịu dàng, tận tụy, yêu Trần Thái Phon
ới con trai
ửa này đêm nay, là một Đa
nh từ đống tro tàn của s
ng bao giờ