này khiến Phượng Cẩm Tú vừa hài lòng vừa cảm thán. Người xưa có nhiều điều đáng
ì mẹ không giỏi thì con lại xuất sắc. Dù là bất đắc dĩ, nhưng đối với trẻ con cũng là một các
yết định tận dụng khoảng thời gian trước khi ng
y chắc chắn không phải là người mơ hồ, nếu khai tâm muộn sẽ l
không thông minh bằng cậu bé Niên, nhưng so với bạn bè cùng tuổi thì cũng lanh lợi hơn, cứ để cô bé học theo, m
Tú gọi Phượng Niên ra sân, nhờ cậu bé làm hai cái hộp gỗ,
hời coi như là bút. Nhân lúc trời sáng học cũng tiết kiệm dầu đèn? À đ
nh xem hôm nay đã tiêu hết bao nhiêu ti
u lòng. Tiết kiệm là tốt, nhưng nếu muốn phát triển thì tiết kiệm quá mức lại tró
ú. "Mẹ nói, hai đứa tính xem. Hôm nay ở chợ mua quần áo bốn mươi văn, mua mỡ bảy mươi lăm văn, thị
ì, miệng mím chặt, mắt mở to, rõ
học qua, không biết." Cô bé không nghĩ ngợi, không nhìn, t
à cách làm của người thông minh. Nhưng không nhìn không n
rẻ con. Đó chỉ là đứa trẻ năm tuổi thôi, Phượng Cẩm Tú cũng có c
i tính thế nào." Cậu bé mặt đỏ bừng
n nhận chữ và tính toán." Từ "tính toán" được nhấn mạnh để biểu thị sự quan trọng, trong ấn tượng của Phượng Cẩ
ùng. Vì vậy, nếu muốn nổi bật, trở thành người trên người thì phải học tốt. Mẹ sẽ dạy các con bảng cộng, phải nhớ
ột bằng hai, một cộng hai bằng ba, một cộng ba bằng bốn…" Rồi dẫn dắt chúng đọc thuộc lò
lớn hơn, mẹ sẽ cho các con vào trường học, lúc đó sẽ mua bút mực giấy nghiên, được không?" Phượng Cẩm Tú kết thúc bằng giọng điệu thương lượn
đã tối, các con đã mệt mỏi cả ngày, vừa phấn khích vừa căng thẳng, rất dễ mệt, liền
say. Ngày hôm nay vừa mới mẻ vừa p
h, cuối cùng cũng có t
u tiên đi chợ phiên, lần đầu tiên đi chợ quê xưa! Mua nhiều đồ như vậy, tính toán một
nhu cầu cấp bách thôi, điều quan t
phim, hồi tưởng lại những trải nghiệm trong ngày, cố gắ
ng Đông Liễu, khoảng tám dặm đường, thực ra làng Liễu Gia và làng Đ
u rất lớn, mặt sông rất rộng, dòng nước chảy xiết, có lẽ là do mùa xuân băng tan, nhưng lòng sông rất nô
tập trung vào những lưu vực lớn như Hoàng Hà và Trường Giang. Quản lý lưu vực nhỏ dường như chỉ bắt đầu được thực hiện dần dần sau k
ng đông của thành Thanh Châu, chưa vào cổng mà người ta đã bắt đầu bày hàng bá
không có cảnh hỗn loạn, chứng tỏ người ở đây rất văn minh, điều này thật t
ghĩ nghiêm túc. Có gì không đúng nhỉ? Cô vốn nhạy cảm, nếu có nghi vấ
phía đông - phía nam - phía tây, đến nơi, nếu đi về phía bắc thì chẳng phải đi một vòn
ao lại thế này? Tình huống
à khoảng cách gần nhất giữa hai nơi, tại sao lại đi vòng một nửa vòng? Nhìn biểu cảm quen thuộc của mọi người, không ai phà
Phượng Cẩm Tú trở nên rõ ràng, tô
chảy về đông như ra biển, nguồn sô
uyết tan, dẫn đến nước sông phía dưới tràn lan, hai bên bờ sông, mùa xuân không thể gieo trồng,
ạng và tài sản của người dân, triều đình cũng không quá chú trọng, lơ là quả
lúc đó không chú ý, con phố đó đáng lẽ là ngã tư, kết quả là ngã ba, không có đường đi về phía bắc, c
h phố không có cổng bắc là
, chỉ có hai ý nghĩa. Không biết có ph
giới, sẽ không bị chiến tranh tàn phá, không cần phòng thủ. Hoặc phía
rất lớn. Nhưng tiền đề là, phải quản lý dòng sông. Giao thông phát triển và gần kinh thành là một lợi thế l
mô hình kiếm tiền dần hình thành rõ ràng trong đầu, chỉ là vi
mệt, vẫn nên ngủ trước đã. Một ngày chạy đôn chạy đáo khiến thân hình nhỏ bé của Phượng Cẩm Tú c