âu mười tám dặm, thành Thanh Châu cách kinh thành c
vàng vào trong áo, mang theo n
y mà cầm vàng trị giá hai mươi lượng đi đổi lấy bạc, chắc chắn sẽ bị ngườ
này để mua một bộ quần áo tươm tất, nên ngay khi ba mẹ co
các gia đình đều không muốn lãng phí tiền để mua quần áo may sẵn ở tiệm, ngay cả
, quả thực là một cửa hàng trung
quần áo may sẵn không?" Phượng
"Có chứ, chị muốn loại nào?" Không
ng, dù không nói gì nhưn
hắc chắn sẽ không tính giá đắt cho chị đâu, yên tâm. Quần áo may sẵn ở bên này,
Phượng Cẩm Tú nghĩ thầm, k
5 đồng một bộ. Ở giữa là loại thường hơn, chất liệu cũng tốt, chỉ 75 đồng một bộ. Những bộ ở phía trong là hàng tồn từ năm ngoái, nếu chị thích thì rất hợp lý, chỉ 50
ệu rất chi tiết, Phượng
đồng, Phượng Cẩm Tú bắt đầu chọn lựa kỹ càng, không biết thịnh hành hay không, hơn nữa bản thân là
có thể bán cho tôi giá bao nhiêu, điều kiện của tôi cũng không tốt... Anh xem..." Phượng Cẩm
ng nói giỏi, nhưng
cô: "Ông chủ đã dặn dò, thấp nhất là 40 đồng một bộ, không thể thấp hơn
ấp, chỉ có tiền vải mà không có tiền công, nên không mặc
đỡ phải để đó chướng mắt. Đỡ cho ông chủ khỏi
đến trước một chiếc gương đồng lớn, "Ch
ơng có khuôn mặt bình thường, không bằng Phượng Cẩm Tú sống ở hiện đại, hơi gầy, tóc khô vàng, mặt xanh xa
ần không xấu là được, từ từ cải tạo để trở thành mỹ
ẻ nghĩ: tuổi trẻ là
, mắt không đủ để nhìn, so với trước thì ít nói hơn
lên cùng mùi thơm đặc trưng của bánh bao, Phán
m Tử nghĩ thầm, cố gắng kiềm chế sự thèm muốn, sáng nay không ăn sáng, khôn
thế nào?" Phượ
đồng một cái, bánh bao n
quần áo vừa rồi, cậu đã muốn ngăn mẹ lại, nhưng nghĩ đến bộ quần áo trên người mẹ đã không thể mặc được nữa, cậu đành nhịn không nó
ủ rồi, cho em gái một cái bánh nhân thịt, con chỉ cần mộ
cái bánh chay." Ông chủ nhanh chóng đưa những chiếc bánh đã gói sẵn qua, Phượng Cẩm Tú chia cho mỗi người
Tú không để ý đến hình tượ
đó. Đồ vật cần cầm cố ở tiệm đổi tiền sao? Niệm Tử trong lòng c
. Phượng Cẩm Tú quan sát phản ứng của con trai,
đi vào, sợ số tiền quá lớn sẽ làm bọn trẻ sợ hãi, của cải không nên
phiếu, trả hai lượng bạc làm phí dịch vụ, sau này đổi sẽ miễn phí, còn lại 18 lượng, Phượng Cẩm Tú lấy ba thỏi bạc
có cái không, giống như lần đầu tiên vào chợ lớn, mắt không đủ dùng, khôn
ười lăm văn một cân, ba chỉ mười hai văn một cân, thị
ại đắt nhất? Không thể nà
ện dầu chưa phát triển, sản lượng thấp, nên người dân thường v
có phải không, không dám mua nhiều, một cân mười lăm văn, tốn bảy mươi lăm văn, năm cân ba chỉ tốn sáu mươi
c chắn là cậu bé lại chê mua nhiều, về nhà phải dạy dỗ cậu rồi. Thói q
ân gạo nếp tốn bốn mươi văn, bốn cân gạo tẻ tốn sáu mươi văn, mười cân hạt đậu nành mười cân hạt đậu xanh tốn một trăm sáu mươi văn, hạt giống rau muống, cải
để Phượng Cẩm Tú đựng hết đồ vào,
cải thảo tươi, ba cây cả
hè. Bao nhiêu năm qua, không ít lần được mẹ chăm sóc, ông bà nội, cha và bác cả bác dâu cũng đều nhắm mắt làm ngơ, đồng ý rồi, thôi thì mỗi người một bộ. Ở cửa hàng v
y rất linh hoạt,
ưa, nhà Thiết Đản lần này mua nhiều đồ nên không chở thêm
xe, mẹ Thiết Đản giỏi nữ công nên đi lấy việc thêu, còn Phượng Cẩm Tú thì phải đi đ