lý công việc thì bàn
mình, đặt một tấm ảnh lên bàn. Trong ảnh là một cô gái buộc tóc đ
ng Mẫn Tư Hàng tuyệt đối không thể quên. Chính là người
tay thon dài của Mẫn Tư Hàng lướt nhẹ
nh bày chi tiết thông tin về Vă
a cô ấy gần đây kinh doanh không thuận lợi
cô ấy làm vậy là vì công ty của cha mình không? Nhưng nếu thế, tạ
nheo mắt: "N
Lục Lâm Sâm, hiện đang làm nhân viên bán h
u mày. Vậy tối qua tại sao cô ấy l
." Giọng Ôn Miểu cắt ngang dò
yện
mặt Mẫn Tư Hàng. Trên màn hình là một bài đăng
ánh mắt lạnh lẽo như băng khi nh
n trai gi
ung c
một ngày', thù lao cao, công việ
85, đẹp trai, dáng c
m xin gọi:
đang bày
ìm người đưa cô ấy đến đây?" Thấy sắc mặt Mẫn Tư Hàng đen
ức các khớp tay nổi gân xanh, ánh mắt
ủa cô ấy lại, không
-
t x
m giác như có ai đó đan
hoại, trong lòng k
ông có lấy một cuộc gọi hay bình luận nào. Cô vốn có h
u cầu của m
, điện thoại b
lạ gọ
êm túc, vội
ấm, quyến rũ như nam châm
cô là?" Văn Nhã
trên mạng. Tôi nghĩ mình đ
ơi trầm, như tiếng đàn cello vang lên, vô tình khiến trái tim Văn N
chúng ta hẹn
địa điểm do
vo: "Được, tối mai tám giờ, quán cà phê Dải Ngân Hà. Khi n
ông gặp k
uận lợi như vậy, Văn Nhã tr
gồi một mình trong văn phòng rộng lớn. Ánh mắt an
cuộc người phụ nữ này
-
m giờ, quán cà
ăn Nhã ngồi ở một góc, có vẻ hơi căng
áo sơ mi trắng, khoác ngoài áo trench coat màu kaki, mái tóc
ìn đồng hồ: Cô gái
ước dài v
rộng eo thon, phong thái cuốn hút tiến về phía mình. Ngay sau đó,
y bên bàn cô, cô chắc chắn sẽ nghĩ đây là
à Văn
huộc, dễ nghe va
lúc này mới nhận ra đây chính