hãy tha cho
u có thể dâng cho ngài, như
quỳ phục trên chiếc ghế gỗ, hèn mọ
t dải vải đen mỏng, trước
các giác quan khác của n
hía sau, dường như lời nói của nàn
cần là thứ ta muốn, nhất định phải
y quyền lực, luồn vào trong áo nàng, thô bạo nắm l
g thoát khỏi đôi tay ấy, nhưng cơ thể nàng bị g
giữ chặt, nàng cố gắng vặn vẹo thân mình để thoá
ngón tay thô ráp không chút thương xót, mạnh mẽ ti
rẩy không ngừng, cố gắng v
àng kích thích thú tính trong hắn, giống nh
nàng nghĩ rằng hắn sẽ tha cho mình, thì ngón tay h
ệng nàng như bị hỏng, nước miếng tr
ể ngờ rằng mọi chuyện l
g nên đã uống rượu cùng bạn bè. Đêm khuya trở về nhà, nàng
c này gây ra chuyện, e rằng sẽ bị cấp trên
Mẹ chồng thì sức khỏe yếu, còn phu quân lại nhút nhát. Hôm q
ật, đến xin lỗi. Nhưng không ngờ, vừa bước vào c
hư vậy, nhưng cơ thể nàng rất kỳ
ng ngậm ngón tay của hắn, phá
đoạt một cách bá đạo, đến cả ti
, cọ xát vào lưỡi mềm mại của nàng. Cơ thể nàng cà
nàng, đôi mắt đen của hắ
cũng hiểu rằng, hủy hoại danh tiếng của một người vừa đ
xin lỗi thì dùng thân thể
ều Sơ Nguyệt, giây tiếp the
nỗ lực đều vô ích. Chiếc ghế nhỏ bé rung lên dưới sức nặng
c lóc, đầu óc nàng
h đã khóc bao lâu,
dừng lại, ngược lại, hắn bế nàng lên giường
i đen trên mắt đã biến mất, chỉ còn
xé nát, từ khóe môi đến hạ thâ
quần áo, chỉnh lại búi tóc trư
ên cổ, dù nàng cố gắng kéo cao
chặt cổ áo, chậm r
hờ. Thấy Kiều Sơ Nguyệt, án
c giống nhau, nhưng giày dép
ị, còn người có địa vị cao thì đeo
t là một người đeo vòng
có nhưng giờ đã sa sút, chỉ cần nhìn qua cũng biết chiếc vòng
ếng: "Tỳ nữ là Bạch Tuyết, phụng
ặt cổ áo, xấu hổ đến
khẽ nhếch khóe miện
ược chăm sóc ngài là một vinh dự lớn của
ột cô gái đoan trang, bị người ta làm nhục như vậy, chẳn