Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Lịch Sử / Thợ săn thô lỗ và thê tử thần y
Thợ săn thô lỗ và thê tử thần y

Thợ săn thô lỗ và thê tử thần y

5.0
1 Chương/Ngày
101 Chương
Đọc ngay

[Trồng trọt, không gian, tát mặt cặn bã, làm giàu, cưng chiều] Phương Cẩm Tú nắm trong tay không gian linh tuyền, vốn ở hiện đại mở một phòng khám Đông y, làm ăn phát đạt, không phải cạnh tranh mệt mỏi, cũng chẳng cần làm việc như điên, ăn uống chẳng thiếu thứ gì, tiền bạc cứ thế chảy vào túi. Thế mà chỉ sau một giấc ngủ, nàng lại xuyên không đến một thế giới khác, nhập vào thân xác của một thiếu nữ nghèo ở một ngôi làng miền núi khốn khó, lại còn gặp phải hạn hán lớn. Vừa mở mắt đã bị bán đi. May thay, gia đình mua nàng lại hoàn toàn khác với tưởng tượng. Không những không bị ngược đãi, nàng còn được nâng niu như bảo vật, chăm sóc từng li từng tí. Trong thời buổi thiếu ăn thiếu mặc, đất đai khô cằn này, Phương Cẩm Tú quyết tâm báo đáp ân tình. quận mẫu mắc bệnh nặng ư? Chuyện nhỏ, nàng hái thuốc ngâm vào nước linh tuyền, chỉ một lát là chữa khỏi. Trong nhà hết đồ ăn rồi ư? Chuyện nhỏ, nàng cùng mọi người vào rừng săn bắn, nhờ vận đỏ như son, đi đâu cũng gặp may, con mồi như tự động dâng đến tận tay. Chỉ ăn thịt mà thiếu rau, sợ thiếu chất ư? Chuyện nhỏ, nhỏ vài giọt linh tuyền là cây gì cũng sống khỏe, rau củ quả ăn thỏa thích. Họ hàng xấu bụng thấy nhà mình ngày càng khá giả liền tìm cớ gây chuyện ư? Chuyện nhỏ, nàng gọi phu quân mạnh mẽ của mình đánh chúng. Gì cơ? Người hỏi làm sao mà phu quân cô lại ngoan ngoãn nghe lời thế à? Tông Dự ánh mắt rực cháy bước đến gần: "Tức phụ, nàng muốn gì cũng được, kể cả mạng sống của ta, chỉ cần nàng ở bên ta suốt đời này."

Mục lục

Bab 1 Van xin nàng cũng chẳng đời nào nàng quay lại

Năm thứ nhất thời Lịch Khánh, Tây Châu gặp hạn hán nghiêm trọng, ruộng đồng khô cằn, mặt đất nứt nẻ loang lổ, dân chúng đói khát, lương thực cạn sạch, đến mức phải bán cả con cái để sống qua ngày.

Phương gia cũng không ngoại lệ.

Phương Cẩm Tú vừa mới tỉnh lại đã bị người ta thô bạo túm lấy tóc, đau đến mức nàng lập tức mở bừng mắt.

"Đừng giả chết, giả chết cũng chẳng ích gì đâu."

Nàng nhìn theo tiếng nói, thấy phụ nhân đang túm tóc mình mặt mày cay nghiệt, dữ tợn, trên người mặc quần áo vải thô.

"Phương Cẩm Tú, lão nương nuôi ngươi bao nhiêu năm nay coi như đã nhân nghĩa lắm rồi! Người ta thì bán nữ nhi cho bọn buôn người, còn nhà mình thì ít ra cũng tìm cho ngươi một phu quân."

"Đừng trách ta nhẫn tâm, nhà này chỉ có mỗi đại ca ngươi là nhi tử. Đại phu nói cái chân gãy của hắn vẫn còn cứu được, chỉ cần bọn ta gom đủ năm lượng bạc."

"Ngươi là nữ nhi thì cũng phải xuất giá thôi. Nay có người chịu bỏ ra năm lượng mua ngươi về, ngươi cứ coi như là báo đáp ơn dưỡng dục của ta và phụ thân ngươi bao năm nay đi!"

Đầu Phương Cẩm Tú đau nhức, ký ức của nguyên chủ bỗng tràn về như thủy triều. Nàng nhận ra mình đã xuyên không về một thời đại xa lạ.

Trở thành nữ nhi thứ ba cùng tên cùng họ của Phương gia.

Nàng có một đại ca tên là Phương Kiến Nhân, năm nay mười chín tuổi, là bảo bối của phụ mẫu, cũng là nhi tử duy nhất của Phương gia.

Còn tỷ tỷ thứ hai tên là Phương Minh Hà, là tỷ tỷ song sinh với nàng, mười tám tuổi, cùng tuổi nhưng số phận lại khác biệt như trời với đất.

Phương Minh Hà ăn nói ngọt ngào, còn nguyên chủ thì thật thà, ít nói, nên ở nhà được cưng chiều hơn nàng một chút.

Ngoài ra còn có tiểu muội Phương Tiểu Thảo, mười ba tuổi, cũng không được phụ mẫu coi trọng giống như nàng. Nguyên nhân là khi mang thai muội ấy, thầy bói bảo đó là thai nam vượng gia, sinh ra sẽ giúp nhà thịnh vượng.

Kết quả lại sinh ra một nha đầu yếu ớt, bệnh tật.

Mẫu thân của nguyên chủ là Vương Tú Mai, vì muốn chữa chân cho nhi tử nên quyết định bán nàng cho một người thợ săn họ Tông ở trên núi.

Nghe nói Tông gia cũng nghèo xác xơ, mẫu thân bệnh tật triền miên, nhi tử lớn là Tông Dự biết săn bắn nhưng tướng mạo dữ tợn, còn có biệt danh là Dạ Xoa.

Dân làng còn nói Tông Dự không tìm được tức phụ nên mới vét sạch tiền để sang Phương gia mua người, chắc chẳng ai chịu nổi sự hành hạ của hắn, đến Tông gia sớm muộn cũng mất mạng.

Nguyên chủ sợ quá đã bỏ trốn ngay trong đêm, bị phụ thân ruột là Phương Đại Trụ đuổi theo, đánh một cú thật mạnh vào đầu rồi mới bị bắt về.

Mở mắt ra lần nữa, thì đã trở thành Phương Cẩm Tú cùng tên cùng họ như nàng.

Phương Cẩm Tú vội kiểm tra không gian linh tuyền mà mình có được trước khi xuyên không, thấy nó vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm.

Tông Dự có phải là Dạ Xoa hay không nàng chưa rõ, nàng chỉ biết người đã đẩy nguyên chủ vào chỗ chết chính là phụ thân ruột Phương Đại Trụ.

Cú đánh ấy, đã tiễn nàng ấy đến Tây Thiên.

Vương Tú Mai vẫn cằn nhằn không ngừng bên tai nàng.

Phương Đại Trụ tiến lại kéo tay bà, ra hiệu bà nên bớt lời.

Dù sao thì Tông gia làm nghề săn bắn, biết đâu sau này Cẩm Tú có thể sống yên ổn ở đó, lúc ấy nhà họ cũng được thơm lây.

"Được rồi, bà bớt nói vài câu đi."

Ông kéo Phương Cẩm Tú dậy, nói, "Cẩm Tú à, phụ mẫu cũng là bất đắc dĩ thôi."

"Nhưng mà Tông Dự biết săn bắn, thời buổi này, con về nhà họ chưa chắc đã không sống nổi."

"Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, càng không được quay về nhà, biết chưa?"

"Nhưng nếu sau này con sống ổn, lễ tết thì có thể về thăm ta và mẫu thân con."

"Phụ mẫu nuôi con khôn lớn đâu có dễ, con đừng không biết điều, hiểu không?"

Phương Cẩm Tú cười lạnh trong lòng. Chưa nói đến chuyện nguyên chủ đã bị họ hại chết.

Cho dù còn sống, sao ông ta lại không biết xấu hổ mà nói những lời này với nữ nhi sắp bị bán đi của mình.

Vừa muốn bán nàng đi, lại còn đòi nàng phải biết ơn?

Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, loại người này có van xin nàng cũng chẳng đời nào nàng quay lại.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 101 Nguồn nước duy nhất cũng không còn nữa   Hôm nay00:07
img
img
Bab 5 Ngất xỉu
Hôm nay18:08
Bab 16 Đi đòi bạc
Hôm nay18:08
Bab 18 Động thủ
Hôm nay18:08
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY