a gọn gàng bấu chặt vào lòng bàn tay, ngực phập phồng dữ dội. Cô
át
Dư Thanh Thư, âm tha
hanh Thư, có thể tưởng tượng được sứ
ệnh cho người hầu không xa, "Hai n
người hầu không dám chần chừ, vâng theo lời, mỗi
nh lùng, mạnh mẽ nắm lấy cằm Dư
hư, nhanh chóng sưng đỏ lên. Trần Thiến Thiến
rất khéo ăn nó
g?" Dư Thanh Thư phun ra một ngụm máu, mở mắt một cách đầy khó
hạo, "Vì vậy, chỉ cần tôi còn sống, dù có trốn đến chân trời góc b
hừ trong giây lát, nhưng rất nhanh cô ta lấy lại t
ời này đe dọa tôi! chị nghĩ tôi
ả xuống, chẳng mấy chốc mặt Dư Th
ng lòng đã được xả hết, kiêu ngạo mà ngẩng cằm, nói: "Lờ
uần áo trên người cô ta, đuổi ra ng
g bị mỏi, mỉm cười hài lòng, bước đ
u lột hết quần áo, chỉ còn lại bộ đồ lót b
ại, không thể vùng vẫy, đành mặc
ng sót mới là điều
i một bên đỡ cô đi
t cô đến đâu cũng biết điều mà rời đi. Suốt cả quãng đường, n
ên trong vang lên giọng nói
o đ
áo cáo: "Thiếu gia, thiếu... cô Dư đ
ong tay, không nhìn lên, chỉ lạnh
uản gia cúi đ
ư Thanh Thư vừa nói, đôi mắt lạnh lẽo ngập tràn
n nhân đó ra xa một chút
rong lòng kinh hãi,
.
ố, căn hầm chật h
t mình tỉnh dậy, thở hổn hển,
Thanh Thư tỉnh lại, anh ta đặt bát thuốc bắ
i." Anh ta hỏi với
i, nhíu mày tìm kiếm trong ký ức, chỉ cảm thấy người trước m
sống bán chết bị ném ra khỏi nhà họ Chiến. Nhưng lúc này, cô lại mặ
Thư giọng khàn khàn, r
hông nhớ cũng là bình thường. Tôi họ Dịch, là luật sư riê
uật sư
ư vậy, Dư Thanh Thư suy
ã ngất xỉu. Nhưng cô yên tâm, tôi không thấy gì cả, người qua đường đã đắp cho cô một chiếc
áo trên
nhờ bà cụ sống bê
nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt lại, cô hỏi: "An
h trước mắt là người quen cũ của mẹ cô, nhưng nhiều năm không xuất
không lâu sau quay lại, trên tay cầ
c mẹ cô để lại
ờ, nếu cô nhớ không nhầm, mẹ cô qua đời đột ngột,
ời bố hèn nhát của cô và tiểu t
ân chứng cho di chúc, vào ngày sinh nhật thứ 24 của
Thư mới nhớ ra, ngày ly hôn với Chi
hừa kế, trong đó bao gồm mười lăm phần trăm cổ phần của Dư thị v
góc dưới bên phải chỗ ký tên, ba ch
mấy ngày rồi?" Dư Thanh Thư
ng
c xuống, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, nói: "Bọn
nhấc chân b
hỏi: "Cô Dư,
cửa, nhìn di chúc trong
ạt, con tiểu tam và đứa con gái của bọn họ rồi." D
iây lát anh ta hơi sững sờ, hình như nhìn thấy hình ảnh củ
luật sư Dịch vội vàng mặc
, khu biệt thự ven
n chuông cả chục lần, tiếng chuông vang lên chưa dứt thì
ên: "Đến đây, đến đây, ai đấy! Đ
nhìn người mới đến với vẻ không vui. Vừa
g theo sự lạnh lùng, nói: "
tái nhợt, bị sự lạnh lùng tỏa ra