Tại một bữa tiệc tốt nghiệp, Cẩm Tú "vô tình" kéo tôi ngã xuống hồ bơi cùng cô ta. Gia Khang không một giây do dự mà lao xuống. Anh ta bơi thẳng qua tôi đang chới với, vòng tay ôm lấy Cẩm Tú và đưa cô ta vào bờ an toàn.
Khi anh ta giúp cô ta lên bờ trong tiếng reo hò của bạn bè, anh ta liếc nhìn lại tôi, cơ thể tôi run rẩy và mascara chảy thành những vệt đen dài.
"Cuộc sống của em không còn là vấn đề của anh nữa," anh ta nói, giọng lạnh như nước hồ mà tôi đang chìm dần.
Đêm đó, có thứ gì đó bên trong tôi cuối cùng cũng vỡ tan. Tôi về nhà, mở laptop và nhấn vào nút xác nhận nhập học.
Không phải Đại học Kinh tế Quốc dân cùng anh ta, mà là Đại học RMIT, cách xa cả một đất nước.
Chương 1
Góc nhìn của An Nhiên:
Lần thứ chín mươi chín Gia Khang làm trái tim tôi tan vỡ, cũng là lần cuối cùng.
Chúng tôi đáng lẽ phải là cặp đôi vàng của trường Trung học Phổ thông Nguyễn Huệ. An Nhiên và Gia Khang. Nghe cũng hay đấy chứ? Tên của chúng tôi gần như đã được dệt vào huyền thoại của trường, được nhắc đến cùng nhau từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ xây pháo đài trong sân sau nhà anh. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, đội trưởng đội bóng rổ và nữ hoàng vũ đạo, một hình mẫu sáo rỗng sống động của giới hoàng gia trường trung học. Tương lai của chúng tôi là một bản đồ được vẽ gọn gàng: tốt nghiệp, một mùa hè với những đêm lửa trại trên bãi biển, và sau đó, hai phòng ký túc xá liền kề tại Đại học Kinh tế Quốc dân. Một kế hoạch hoàn hảo. Một cuộc sống hoàn hảo.
Gia Khang là mặt trời mà mọi người đều xoay quanh. Không chỉ vì anh ta đẹp trai, với nụ cười nửa miệng dễ dãi và đôi mắt màu biển Vũng Tàu vào một ngày trời trong. Đó là cách anh ta di chuyển, một sự tự tin thản nhiên gần như kiêu ngạo, như thể thế giới này là của anh ta để chinh phục và anh ta chỉ đang chờ đợi thời điểm thích hợp. Anh ta là vua của vũ trụ nhỏ bé của chúng tôi, và tôi, một cách tự nguyện, là nữ hoàng của anh ta.
Lịch sử của chúng tôi là một tấm thảm dệt từ những khoảnh khắc chung. Những bước đi đầu tiên, những từ đầu tiên, những nụ hôn đầu tiên dưới khán đài sau chiến thắng lớn đầu tiên của anh ta. Tôi biết vết sẹo trên lông mày anh ta là do ngã xe đạp năm bảy tuổi, và anh ta biết giai điệu tôi ngân nga khi lo lắng là từ một bài hát ru bà ngoại tôi từng hát. Chúng tôi quấn quýt vào nhau, rễ của chúng tôi đan xen sâu đến mức ý nghĩ tách chúng ra giống như nhổ một cái cây khỏi mặt đất.
Rồi, vào năm cuối cấp, tấm bản đồ hoàn hảo đã bị xé toạc.
Tên cô ta là Cẩm Tú, một học sinh chuyển trường với đôi mắt to tròn như nai và một câu chuyện cho mọi dịp. Cô ta đẹp theo kiểu một con búp bê mong manh, vỡ nát khiến người ta muốn bảo vệ.
Thầy hiệu trưởng, thầy Dũng, đã gọi Gia Khang vào văn phòng. "Gia Khang, em là một người lãnh đạo trong trường," thầy nói, giọng tha thiết. "Cẩm Tú mới đến đây, đang gặp khó khăn trong việc thích nghi. Thầy cần em dẫn bạn đi tham quan, giúp bạn cảm thấy được chào đón."
Gia Khang đã rên rỉ khi kể lại cho tôi nghe vào cuối ngày hôm đó, ngã phịch xuống giường tôi và vùi mặt vào gối. "Lại thêm việc. Cứ như thể anh chưa đủ việc để làm."
"Cứ đối xử tốt là được," tôi nói, luồn ngón tay vào tóc anh ta. "Sẽ xong nhanh thôi."
Tôi đã quá ngây thơ.
Nó bắt đầu từ những việc nhỏ. Anh ta sẽ lỡ các buổi học nhóm của chúng tôi vì Cẩm Tú "bị lạc" trên đường đến thư viện. Rồi anh ta sẽ đến muộn trong các buổi hẹn ăn trưa của chúng tôi vì Cẩm Tú "cần giúp đỡ" với một bài toán tích phân mà anh ta đã nắm vững.
Những lời xin lỗi của anh ta ban đầu rất chân thành, xen lẫn sự bực bội về "nhiệm vụ" của mình. Anh ta sẽ vòng tay ôm tôi, hôn lên trán tôi và thì thầm, "Xin lỗi, Nhiên à. Cô ta chỉ là... phiền phức quá."
Nhưng "phiền phức quá" nhanh chóng trở thành ưu tiên của anh ta. Những lời xin lỗi ngày càng ngắn lại, rồi biến thành những cái nhún vai thờ ơ. Điện thoại của anh ta sẽ rung lên với tên cô ta, và anh ta sẽ bước ra ngoài để nghe điện thoại, để lại tôi ngồi một mình với đồ ăn đang nguội dần.
Lần đầu tiên tôi dọa chia tay, giọng tôi run rẩy và tay tôi ướt đẫm mồ hôi. "Em không thể chịu đựng được nữa, Gia Khang. Cảm giác như em đang phải chia sẻ anh."
Anh ta đã tái mặt. Đêm đó, anh ta xuất hiện ở cửa sổ nhà tôi với một bó hoa dành dành tôi yêu thích, đôi mắt anh ta đầy vẻ hoảng loạn mà tôi chưa từng thấy kể từ khi chúng tôi mười lăm tuổi và anh ta nghĩ rằng đã lạc mất tôi trong một trung tâm thương mại đông đúc. Anh ta thề rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt, rằng tôi là người duy nhất.
Tôi đã tin anh ta.
Lần thứ hai, sau khi anh ta bỏ bữa tối kỷ niệm của chúng tôi để chở Cẩm Tú đến một "việc gia đình khẩn cấp" mà hóa ra là một chiếc ví bị bỏ quên ở nhà bạn, lời đe dọa của tôi đã cứng rắn hơn. "Chúng ta xong rồi, Gia Khang."
Lời xin lỗi của anh ta lần này là một tin nhắn dài, chân thành, đầy những lời hứa và những kỷ niệm về quá khứ chung của chúng tôi. Anh ta nhắc tôi về giấc mơ Đại học Kinh tế Quốc dân của chúng tôi, về căn hộ chúng tôi sẽ thuê gần biển.
Tôi đã mềm lòng.
Đến lần thứ mười, thứ hai mươi, thứ năm mươi, nó trở thành một vũ điệu bệnh hoạn, mệt mỏi. Những lời đe dọa của tôi, từng xuất phát từ nỗi đau thực sự, trở thành những lời cầu xin sáo rỗng. Và Gia Khang, anh ta đã học được. Anh ta học được rằng những lời đe dọa của tôi là rỗng tuếch. Anh ta học được rằng tôi sẽ luôn ở đó, rằng tôi không thể tưởng tượng một thế giới không có anh ta.
Sự kiêu ngạo của anh ta được củng cố. Nỗi đau của tôi trở thành một sự bất tiện, nước mắt của tôi là một cơn giận dỗi trẻ con. "Nhiên, bình tĩnh đi," anh ta sẽ nói, giọng chán nản, trong khi nhắn tin cho Cẩm Tú dưới gầm bàn. "Em biết là em sẽ không đi đâu cả mà."
Anh ta đã đúng. Tôi đã không đi. Cho đến đêm nay.
Nỗi đau thứ chín mươi tám đã đến một tuần trước, để lại một dư vị cay đắng kéo dài trong miệng tôi. Nhưng lần này, lần thứ chín mươi chín, thì khác. Đó là một cuộc hành quyết công khai tia hy vọng cuối cùng của tôi.
Đó là một bữa tiệc tốt nghiệp ở nhà Minh Quân, loại nhà có sân sau rộng lớn và một hồ bơi xanh lấp lánh phản chiếu những dải đèn treo phía trên. Cẩm Tú, trong một chiếc váy ngắn đến nực cười, đang bám vào cánh tay Gia Khang, cười hơi quá to về điều gì đó anh ta nói.
Anh ta thấy tôi đang nhìn họ từ bên kia bãi cỏ và bắt gặp ánh mắt của tôi. Không có lời xin lỗi trong mắt anh ta, không có tội lỗi. Chỉ có một cái nhìn lạnh lùng, thách thức.
Sau đó, cô ta "vô tình" vấp ngã gần mép hồ bơi, kéo tôi theo khi cô ta ngã. Nước lạnh là một cú sốc, chiếc váy của tôi ngay lập tức nặng trĩu, kéo tôi xuống. Tôi ho sặc sụa, cố gắng tìm chỗ đứng trên nền gạch trơn. Cẩm Tú đang vùng vẫy một cách kịch tính, kêu cứu.
Gia Khang lao xuống không một giây do dự. Nhưng anh ta bơi thẳng qua tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy Cẩm Tú, kéo cô ta đến mép hồ, phớt lờ cuộc vật lộn của chính tôi chỉ cách đó vài bước chân.
Khi anh ta giúp cô ta lên bờ, bạn bè anh ta reo hò, anh ta liếc nhìn lại tôi, tóc tôi bết vào mặt, cơ thể tôi run rẩy.
"Cuộc sống của em không còn là vấn đề của anh nữa," anh ta nói, giọng lạnh như nước hồ mà tôi đang chìm dần.
Tôi cố gắng tự mình lên bờ, nước chảy ròng ròng từ quần áo, mascara chảy xuống má thành những vệt đen dài. Tôi đứng đó, ướt sũng và nhục nhã, khi anh ta khoác chiếc áo khoác đồng phục của mình quanh một Cẩm Tú hoàn toàn ổn.
Tôi đi thẳng qua họ, qua những ánh mắt thương hại và chế giễu của các bạn cùng lớp. Tôi không nói một lời nào.
"Chúng ta xong rồi," tôi thì thầm với con phố vắng vẻ khi đi bộ về nhà, những từ ngữ có vị như tro tàn.
Anh ta không tin tôi, tất nhiên. Anh ta có lẽ nghĩ đó chỉ là một vòng quay khác trong vũ điệu cũ kỹ mệt mỏi của chúng tôi. Anh ta có lẽ mong đợi tôi sẽ khóc lóc quay lại trong một hoặc hai ngày.
Anh ta thậm chí còn không đi theo tôi. Tôi liếc lại một lần, và tôi thấy anh ta đang cười, cánh tay vẫn ôm chặt Cẩm Tú.
Có thứ gì đó bên trong tôi, một thứ mong manh, mòn mỏi mà tôi đã níu giữ trong nhiều năm, cuối cùng đã vỡ tan thành bụi. Đó không phải là một tiếng nổ lớn. Đó là một vết nứt lặng lẽ, cuối cùng.
Lần thứ chín mươi chín.
Sẽ không có lần thứ một trăm.
Tôi về nhà, quần áo vẫn còn ẩm, để lại một vệt nước trên sàn đá cẩm thạch của tiền sảnh. Tôi đi thẳng đến laptop của mình, những ngón tay di chuyển với một sự rõ ràng đến xa lạ. Tôi mở cổng thông tin sinh viên của Đại học Kinh tế Quốc dân, trái tim tôi là một nhịp trống đều đều, buồn tẻ trong lồng ngực. Rồi tôi mở một tab khác. RMIT.
Những ngón tay tôi lướt trên bàn phím. Tôi điều hướng đến trạng thái đơn đăng ký của mình, lá thư chấp nhận của tôi sáng rực trên màn hình. Có một nút: "Xác nhận nhập học RMIT."
Việc chuyển công tác gần đây của bố mẹ tôi đến Thành phố Hồ Chí Minh, một bước đi mà họ đã đắn đo, đột nhiên cảm thấy như một dấu hiệu từ vũ trụ. Họ đã muốn tôi đến Đại học Kinh tế Quốc dân, để ở gần, nhưng họ luôn nói rằng sự lựa chọn là của tôi.
Tôi nhấn nút.
Một trang xác nhận xuất hiện. "Chào mừng đến với Khóa 202X của RMIT."
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, những từ ngữ mờ đi qua một lớp nước mắt đột ngột. Nhưng đây không phải là nước mắt của sự tan vỡ. Chúng là nước mắt của một sự tự do đáng sợ, phấn khích.
Sau đó, tôi bắt đầu xóa sổ anh ta. Tôi xóa ảnh của anh ta khỏi điện thoại, laptop, bộ nhớ đám mây của tôi. Tôi gỡ thẻ mình khỏi hàng năm trời ảnh trên mạng xã hội. Tôi gỡ những bức ảnh đóng khung khỏi tường, những khuôn mặt tươi cười của một chàng trai tôi không còn biết và một cô gái không còn tồn tại.
Tôi thu thập mọi thứ anh ta từng tặng tôi: chiếc áo khoác đồng phục tôi luôn mặc, những cuốn băng cassette từ năm đầu cấp, bông hoa cài áo khô từ buổi dạ hội đầu tiên của chúng tôi, chiếc mề đay bạc nhỏ có khắc chữ cái đầu của chúng tôi. Tôi đặt từng món đồ, mỗi món là một bóng ma nhỏ của một ký ức đã chết, vào một chiếc hộp các tông.
Chiếc hộp có cảm giác nặng hơn bình thường. Nó chứa đựng sức nặng của cả tuổi thơ tôi.
Món đồ cuối cùng là một con gấu bông nhỏ, sờn cũ mà anh ta đã thắng cho tôi tại một lễ hội khi chúng tôi mười tuổi. Tôi cầm nó một lúc, lớp lông sờn mềm mại trên má tôi. Tôi gần như đã chùn bước.
Rồi tôi nhớ lại đôi mắt lạnh lùng của anh ta bên hồ bơi. Cuộc sống của em không còn là vấn đề của anh nữa.
Tôi thả con gấu vào hộp và dán băng keo lại.