n của A
dương, tôi bước vào bữa tiệc tốt nghiệp của Tuấn Anh. Bạn bè tôi gần như đã lôi tôi ra k
Cẩm Tú đang ở trung tâm của một nhóm đang cười, cánh tay anh ta khoác qua eo
ng người vẫn còn hy vọng cho c
ếc qua lại giữa tôi và cặp đôi hạnh phúc bên kia phòng. "Mọ
ụ cười nhỏ, mệt mỏi.
, thực tế. Không giống như nhữn
-và-An-Nhiên mà," Madison nói, như thể đó là một định luật vật lý bất
i cậu thích mùi đó không?" Chloe hồi tưởng, một vẻ buồn bã trên khuôn mặt cô ấy
ên vì anh ấy nói anh ấy 'dành tất cả các điệu nhảy của
từng là, chàng trai đã yêu tôi một cách mãnh liệt. Quá khứ là một ký ức đẹp, ngập n
Nhưng con người thay đổi." Tôi gật đầu nhẹ về phía bên kia phòng. "Và
tạp trên khuôn mặt. Khi anh ta nghe thấy lời tuyên bố bình tĩnh của tôi, quai hàm anh ta siết
y anh ta trượt xuống thấp hơn trên lưng cô ta, và thì thầm điều gì
diễn cố ý, tàn nhẫn được thiết kế để khi
an rồi. Không còn
ản trên khuôn mặt, và bắt đầu nói về kế hoạch mùa hè, về
khuôn mặt anh ta. Điều này không có trong kịch bản. Tôi đáng lẽ phải đuổi theo anh ta, cầu xin anh ta,
Tú siết chặt cánh tay anh ta, bĩu môi nhìn anh ta. A
quay, và không khí đêm trở nên đặc quánh với một loại căn
mắt cô ta đã tìm thấy G
ẩm Tú, nhếch mép cười. "Tớ thách cậu hôn một nụ hôn t
mắt trong vòng tròn đều đổ dồn về phía Gia Khang. Anh ta
tôi, đôi mắt cô ta lấp lánh ác ý. "An Nhiên, bạn khôn
ảm thông giả tạo. "Cô ấy là bạn gái cũ của anh ấ
người đổ dồn vào mình, chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi nhìn Gia Khang. Ánh mắt anh ta mãnh liệt, thiêu đ
ng không thể chịu đựng được khi thấy anh ta với một cô gái khác. Anh ta nghĩ rằng một lời phản đối từ tôi sẽ đủ để khẳng đ
hờ ơ lạnh lùng. "Tại sao mình lại phải phiền?" tôi nói, gi
, không lọc. Khuôn mặt anh ta cứng đờ, quai hàm anh ta siết chặt đến mức tôi có thể thấy cơ bắp giật giật. Sự thờ ơ của tô
ta nói, giọng anh ta mềm một cách nguy hiểm. Anh ta nắm lấy mặt Cẩm Tú với một sự
một màn trình diễn công khai về sự chiếm hữu và thịnh nộ. Anh ta đang hôn cô ta, nhưng
ấy ánh mắt của mọi người, cảm thấy sự thương hại của họ, sự tò mò bệnh hoạn của
buông ra, Cẩm Tú thở hổn
t nụ cười gian ác, "Vậy, Gia Khang? Thế nà
ôi. Chúng tối sầm, chứa đầy sự
nh ta đủ lớn để mọi người nghe thấy.

GOOGLE PLAY