n của A
hành khách. Mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh một màu xanh hoàn hảo đến chế giễu.
"An Nhiên, con yêu! Vào đi con. Gia Khang đang ở trên phòng nó." Bà đã biết t
i, giọng tôi vững vàng kh
y tay cho tôi đi qua. "Nó cứ cáu kỉnh cả b
vang nhỏ trong ngôi nhà yên tĩnh. Cửa phòng ngủ của anh ta h
ửa vào mà
vào vai anh ta. Cô ta đang mặc chiếc áo thi đấu bóng rổ của anh ta, chiếc áo có in chữ "KHANG" và số áo của anh ta
ào bụng. Không khí rời khỏi phổi
n tự mãn, đắc thắng. "Ồ, An Nhiên. Mình không nghe thấy bạn vào." Cô ta nép sát vào Gia Khan
a anh ta không thể đọc được trong một khoảnh khắc trước khi
bỏng, biệt danh thời thơ ấu của anh ta dà
? Rằng anh ta sẽ ngồi đây, mong nhớ tôi? Rằng anh ta sẽ tràn ngập hối tiếc về
bỏ anh ta. Anh ta đã từng lái xe ba giờ đồng hồ giữa đêm chỉ để xin lỗi vì một cuộc cãi vã ngu ngốc.
Anh ta tiếp tục đẩy, tiếp tục thử, chỉ để xem anh ta có thể đi bao xa trước khi tôi kéo anh ta lại. Anh ta đã b
. Các mảnh vỡ gi
trong xương cốt tôi với một sự dứt khoát l
đồ của anh." Giọng tôi bình tĩnh đến kỳ lạ, không
đó—bực bội? bối rối?—lướt qua nét mặt anh ta. Anh ta vẫy tay một
lịch sử chung của chúng tôi là rác rưởi. Và chúng đã làm được. Nhưn
ng. Phòng ngủ của anh ta nhìn ra tiền sảnh hai tầng. Tôi n
g loáng bên dưới với một tiếng va chạm kinh hoàng.
thứ bên trong đổ ra. Tôi k
ạnh. Anh ta đang đứng, lông mày nhíu lại. "
sự chia tay sạch sẽ,
một sự tức giận lạnh lùng. "Anh không muốn bất kỳ
sách. Tôi rút ra cuốn sách "Gatsby Vĩ Đại" sờn cũ tôi đã để lại đây, bức ảnh đóng khung của chúng tôi tại buổi
ầu líu lo về một bữa tiệc sắp tới, giọng cô ta làm tôi gai người. Cô ta vô tình làm đổ một ly nước trên tủ đầu giường của
"Cẩn thận nhé, Tú," anh ta nói, và giọng anh ta thật dịu dàng. M
cuốn sách không đúng chỗ. Nhưng đối với
đứng dậy, đi đến tủ quần áo của mình, và rút ra một chiếc áo thi đấu bóng rổ mới,
ra cách để vỡ thêm nữa. Tôi tê liệt. Hoàn toàn và hoàn toàn tê
chính và đi về phía phòng tắm riêng của anh
n môi. "Đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh ấy à, An Nhiên? Chơi trò lạt mềm
ôi nói, giọn
Đại học Kinh tế Quốc dân cùng anh ấy. Mình sẽ ở trong ký túc xá của anh ấy, trên giường của anh ấ
ắm vào da tôi. "Bố mẹ bạn giàu có, phải không? Bạn đã làm gì, mua đường vào cu
đến bố mẹ tôi đã thắp lên một tia lửa giận dữ
ói, giọng tôi trầm xu
c là sao? Bạn sẽ
đột ngột chảy qua người tôi. Chuyển động rất dứt khoá
ng, tôi nghe thấy tiếng bướ
Kh
nhìn xảo quyệt, tính toán thuần túy lóe lên trên khuôn mặt cô ta. Khi cô ta ngã
ngã ngửa ra sau, một
a lan can thấp
xé toạc cổ họng tôi, hòa cùng tiếng thét của Cẩm Tú. Chúng tôi đ
nó va vào sàn. Tôi cảm thấy có thứ gì đ
t tiếng than khóc cuồng loạn. "Gia Khang! Cô
o xuống cầu thang, khuôn mặt anh ta là một mặt nạ của cơn thịnh nộ sấm sét. Anh ta lao thẳng đến Cẩm T
thương không?" anh ta hỏi, giọn
ta nức nở, chỉ một ngón tay run rẩy về phía tôi
đang cố gắng tự mình đứng dậy, tầm nhìn của tô
ông—" tôi bắt đầu
ta vang vọng trong tiền sảnh. "Anh kh
ước mắt đau đớn và thất vọng cuối cùn
h ta đầy vẻ ghê tởm cắt sâu hơn bất kỳ cú đánh vật
ôi, vào vết máu bết trên tóc tôi. Toàn bộ sự tập trung của anh t
ta trầm xuống một tiếng gầm gừ thấp, đe
ô ta là thứ quý giá nhất trên thế giới. Khi anh ta bế
ết thương và hứa sẽ đánh đuổi "con quái vật vỉa hè." Chàng trai đó đã biến mất. Thay vào đó
thương và tận tụy, tất cả nỗi đau và phiền muộn, đều chế
au đớn xuyên qua đầu tôi. Tôi để lại đồ đạc của mình rải rác trên sàn nhà
h nắng chói chang, để lại một vệt máu nhỏ của
xe đến ph
rên lông mày. Khi tôi nằm trong căn phòng trắng
ảnh từ một số tôi khôn
hẹ nhàng chườm một túi nước đá quanh mắt cá chân của Cẩm Tú. Cô ta đang n
hăm sóc em rất tốt. Một số người chỉ
o tôi. Tôi không cảm thấy gì cả. Không tức giận, không ghen tuông, thậm chí không một chút đau
chặn số điện thoại

GOOGLE PLAY