Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Bốn mươi chín cuốn sách, một lần tính toán
Bốn mươi chín cuốn sách, một lần tính toán

Bốn mươi chín cuốn sách, một lần tính toán

5.0
8 Chương
36 Duyệt
Đọc ngay

Vào ngày giỗ mẹ tôi, tôi đã mất đi đứa con của chúng tôi. Cùng lúc đó, chồng tôi, Mạc Quang Cảnh, lại đang tổ chức sinh nhật cho người tình của anh ta. Anh ta về nhà, tặng tôi chiếc áo dài thứ năm mươi, món quà quen thuộc để xoa dịu sau mỗi lần phản bội. Anh ta dịu dàng xin lỗi, hứa hẹn sẽ bù đắp, nhưng lại quên mất hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi, cũng là ngày tôi mất con. Năm năm hôn nhân, trái tim tôi đã chai sạn trước những lời dối trá. Nhưng sự ghê tởm dâng lên tột độ khi tôi cầm điện thoại của anh ta và thấy cô tình nhân kia đang khoe khoang món quà mà anh ta vừa hứa sẽ mua cho tôi. Họ thậm chí còn lên kế hoạch làm một việc bẩn thỉu ở khu mộ của gia đình tôi. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu. Tôi nhanh chóng cài một phần mềm nghe lén vào điện thoại của anh ta. Trò chơi kết thúc rồi, Mạc Quang Cảnh. Từ bây giờ, đến lượt tôi.

Mục lục

Chương 1

Vào ngày giỗ mẹ tôi, tôi đã mất đi đứa con của chúng tôi.

Cùng lúc đó, chồng tôi, Mạc Quang Cảnh, lại đang tổ chức sinh nhật cho người tình của anh ta.

Anh ta về nhà, tặng tôi chiếc áo dài thứ năm mươi, món quà quen thuộc để xoa dịu sau mỗi lần phản bội. Anh ta dịu dàng xin lỗi, hứa hẹn sẽ bù đắp, nhưng lại quên mất hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi, cũng là ngày tôi mất con.

Năm năm hôn nhân, trái tim tôi đã chai sạn trước những lời dối trá. Nhưng sự ghê tởm dâng lên tột độ khi tôi cầm điện thoại của anh ta và thấy cô tình nhân kia đang khoe khoang món quà mà anh ta vừa hứa sẽ mua cho tôi.

Họ thậm chí còn lên kế hoạch làm một việc bẩn thỉu ở khu mộ của gia đình tôi.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu. Tôi nhanh chóng cài một phần mềm nghe lén vào điện thoại của anh ta.

Trò chơi kết thúc rồi, Mạc Quang Cảnh. Từ bây giờ, đến lượt tôi.

Chương 1

Đình Hồng Nhi POV:

Vào ngày giỗ mẹ tôi, tôi đã mất đi đứa con của chúng tôi trong khi chồng tôi, Mạc Quang Cảnh, đang tổ chức sinh nhật cho người tình của anh ta. Đó là lúc tôi cài phần mềm nghe lén vào điện thoại của anh ta.

Tôi đang cuộn tròn trên chiếc ghế sofa rộng lớn trong phòng khách, cố gắng nhét những miếng khoai tây chiên giòn tan vào miệng. Bác sĩ đã dặn tôi không được ăn những thứ này, chúng quá nhiều dầu mỡ và không tốt cho cơ thể vừa mới hồi phục sau ca phẫu thuật.

Nhưng tôi không quan tâm.

Lúc này, tôi chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Cơn đau âm ỉ từ bụng dưới truyền đến nhắc nhở tôi về sự mất mát. Đứa con tôi đã mong chờ suốt ba năm, đứa trẻ mà tôi ngỡ là sợi dây duy nhất có thể níu giữ cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ này, đã không còn nữa.

Tất cả là tại Mạc Quang Cảnh.

Tiếng cửa chính mở ra, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc. Anh ta đã về.

Tôi không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục nhai khoai tây chiên, tiếng "rộp rộp" vang lên thật chói tai trong không gian tĩnh lặng.

"Hồng Nhi, em đang làm gì vậy?" Giọng nói của Quang Cảnh vang lên, có chút không vui. "Bác sĩ đã nói em không được ăn đồ linh tinh."

Anh ta bước tới, định giật lấy gói khoai tây chiên khỏi tay tôi. Tôi nhanh chóng giấu nó ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

"Đừng chạm vào tôi."

Quang Cảnh khựng lại, đôi mày chau lại. Anh ta nhìn tôi một lúc, rồi thở dài, thái độ mềm mỏng trở lại. Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ánh mắt cố tỏ ra dịu dàng.

"Đừng giận nữa, được không? Là lỗi của anh. Anh xin lỗi."

Lại là lời xin lỗi. Năm năm qua, tôi đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần.

Anh ta đặt một chiếc hộp gấm màu đỏ nhung lên bàn. Tôi biết bên trong là gì. Đó là một chiếc áo dài được đặt may riêng từ một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó.

Đây là thói quen của anh ta. Mỗi lần ngoại tình, mỗi lần làm tôi tổn thương, anh ta sẽ dùng một chiếc áo dài đắt tiền để xoa dịu tôi. Như thể những tấm lụa là gấm vóc ấy có thể che đậy được sự phản bội và khâu vá lại trái tim đã tan nát của tôi.

Tôi đã tự đặt ra một giới hạn cho chính mình. Khi tủ quần áo của tôi chứa đủ năm mươi chiếc áo dài, tôi sẽ ly hôn.

Đây là chiếc thứ năm mươi.

Tôi nhìn chiếc hộp, không có bất kỳ cảm xúc nào. Sự mong chờ, sự đau đớn, sự tức giận… tất cả đều đã chai sạn.

"Em không thích sao?" Quang Cảnh thấy tôi im lặng, liền mở hộp ra. Bên trong là một chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc bích, trên tà áo được thêu tay những đóa hoa sen trắng tinh khôi. Rất đẹp, rất thanh lịch. Đúng gu của tôi.

Nhưng trái tim tôi thì đã chết rồi.

"Cảm ơn." Tôi nói một cách máy móc, ánh mắt vẫn dán vào màn hình TV đang chiếu một bộ phim hài vô vị.

Quang Cảnh dường như không nhận ra sự khác thường của tôi. Hoặc có lẽ anh ta nhận ra, nhưng lại cố tình lờ đi. Anh ta vòng tay qua vai tôi, giọng nói trầm ấm bên tai: "Đừng buồn nữa. Chuyện của con… chúng ta còn có thể có lại. Cuối tuần này anh sẽ đưa em đi du lịch, em muốn đi đâu?"

Bàn tay anh ta chạm vào da thịt khiến tôi rùng mình một cách ghê tởm. Tôi nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra.

"Cuối tuần này không được."

"Tại sao?"

"Sắp đến ngày giỗ mẹ em rồi." Tôi nói, giọng điệu bình thản đến đáng sợ.

Quang Cảnh ngẩn người. Anh ta nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia bối rối và tội lỗi. Anh ta đã quên.

"A… Anh xin lỗi, dạo này công ty nhiều việc quá…" Anh ta vội vàng giải thích. "Vậy để anh sắp xếp lại. Chúng ta sẽ cùng về thăm mộ mẹ."

Tôi khẽ nhếch môi, một nụ cười mỉa mai thoáng qua.

"Không cần đâu." Tôi từ tốn nói. "Ngày giỗ đã qua rồi."

Ngày giỗ mẹ tôi là ba ngày trước.

Đó cũng là ngày tôi mất con.

Hôm đó, tôi đã đợi anh ta cả ngày. Anh ta đã hứa sẽ cùng tôi về thăm mộ mẹ. Mẹ tôi lúc sinh thời rất thương anh ta, luôn coi anh ta như con ruột. Trước khi mất, bà đã nắm tay anh ta, dặn dò anh ta phải chăm sóc tôi thật tốt.

Nhưng anh ta đã không đến.

Tôi gọi điện thoại cho anh ta không được. Cuối cùng, tôi một mình lái xe đến nghĩa trang. Tôi đặt bó hoa cúc trắng trước mộ mẹ, thắp cho bà một nén nhang, lẩm bẩm kể cho bà nghe về đứa cháu ngoại sắp chào đời.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Là thông báo từ mạng xã hội. Một người bạn chung của chúng tôi đã đăng một bức ảnh.

Trong ảnh, Quang Cảnh đang ôm eo một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cả hai cười rất tươi trước một chiếc bánh sinh nhật lớn. Dòng trạng thái ghi: "Chúc mừng sinh nhật cô bé Tày Thanh Nhã! Mãi hạnh phúc nhé!"

Thanh Nhã. Mối tình đầu trong sáng mà anh ta không bao giờ quên được.

Bụng dưới của tôi đột nhiên quặn lên một cơn đau dữ dội. Máu tươi chảy dọc theo hai chân tôi, nhuộm đỏ chiếc váy trắng tôi đang mặc.

Tôi ngã xuống đất, trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là nụ cười rạng rỡ của chồng tôi và người tình của anh ta.

"Hồng Nhi… Hồng Nhi…" Giọng nói của Quang Cảnh kéo tôi về thực tại. Anh ta có vẻ hoảng hốt trước sự im lặng của tôi. "Qua rồi sao? Sao em không nhắc anh?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt mà tôi từng yêu đến mê muội. Giờ đây, tôi chỉ thấy sự giả tạo và dối trá.

"Nhắc anh để làm gì? Để anh lại tìm một lý do nào đó để từ chối sao?"

"Không phải thế!" Quang Cảnh vội vàng nắm lấy tay tôi. "Là lỗi của anh. Anh sẽ bù đắp cho em. Em muốn gì cũng được. Hay là… anh mua cho em chiếc túi Hermes mà em thích nhé?"

Lại là vật chất. Anh ta luôn cho rằng mọi lỗi lầm đều có thể dùng tiền bạc để giải quyết. Từ những lần bắt gặp anh ta nhắn tin tình tứ với người phụ nữ khác, cho đến những lần anh ta "lỡ" qua đêm bên ngoài. Mỗi một lần, cái giá của sự tha thứ lại tăng lên. Ban đầu là một bó hoa, một bữa tối lãng mạn. Sau đó là trang sức, quần áo hàng hiệu. Và đỉnh điểm là những chiếc áo dài này.

Anh ta là Mạc Quang Cảnh, CEO của một tập đoàn lớn, một người đàn ông thành đạt, lịch lãm trong mắt mọi người. Anh ta luôn biết cách che đậy những vết nhơ của mình bằng một vẻ ngoài hoàn hảo. Ở bên ngoài, chúng tôi là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, trai tài gái sắc, gia đình hạnh phúc.

Chỉ có tôi biết, cuộc hôn nhân này đã mục rỗng từ bên trong.

Ý nghĩ ly hôn đã lóe lên trong đầu tôi. Nhưng ngay sau đó, một cơn choáng váng ập đến, bụng tôi lại bắt đầu đau. Tôi vừa mới sảy thai, cơ thể còn rất yếu.

Quang Cảnh vội đỡ lấy tôi, vẻ mặt đầy lo lắng. "Em sao vậy? Có phải lại đau không? Anh đi gọi bác sĩ."

Anh ta bế thốc tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống giường. Anh ta đắp chăn cho tôi, giọng điệu dỗ dành như dỗ một đứa trẻ.

"Nằm nghỉ đi. Em muốn ăn gì không? Anh xuống bếp nấu cho em một bát cháo nhé?"

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta nữa.

"Tôi muốn yên tĩnh."

"Được, được. Em nghỉ đi. Anh xuống bếp xem có gì ăn không." Anh ta nói rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Tiếng bước chân xa dần. Tôi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà trắng toát. Nước mắt không thể kiềm được mà lăn dài xuống hai bên thái dương.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại của Quang Cảnh để quên trên bàn đầu giường rung lên.

Là một tin nhắn mới.

Tôi liếc nhìn màn hình. Tên người gửi là "Nhã Nhã" .

"Anh về đến nhà chưa? Vợ anh có làm khó anh không?"

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi cầm lấy điện thoại, ngón tay run rẩy mở khóa. Mật khẩu vẫn là ngày sinh nhật của tôi. Thật mỉa mai.

Tôi vào mục tin nhắn, đọc hết những lời lẽ ngọt ngào, nhớ nhung mà họ gửi cho nhau. Họ thậm chí còn gọi nhau là "vợ" , "chồng" .

Tôi mở Instagram của Tày Thanh Nhã. Cô ta vừa đăng một bức ảnh mới. Đó là chiếc túi Hermes mà Quang Cảnh vừa nói sẽ mua cho tôi. Thanh Nhã cầm chiếc túi, cười rất tươi, dòng trạng thái viết: "Cảm ơn chồng yêu! Món quà sinh nhật muộn nhưng em rất thích."

Bên dưới, có rất nhiều bình luận khen ngợi. Quang Cảnh đã "thích" tất cả các bình luận đó, trừ một bình luận.

"Ủa, cái áo dài bà đang mặc là của nhà thiết kế X đúng không? Sao nhìn giống cái bà Hồng Nhi mặc hôm trước vậy? Hàng nhái à?"

Thanh Nhã đã trả lời bình luận đó: "Bạn có mắt nhìn ghê. Cái này là anh Cảnh đặc biệt đặt may cho mình đó. Chắc là trùng hợp thôi."

Trùng hợp? Chiếc áo dài đó là thiết kế độc quyền mà Quang Cảnh tặng tôi vào kỷ niệm ngày cưới năm ngoái.

Điện thoại lại rung lên. Vẫn là tin nhắn của Thanh Nhã.

"Chồng ơi, ngày mai anh nhớ đến sớm nhé. Em đã chuẩn bị hết rồi. Chúng ta sẽ đưa 'Bông' đến nơi đó."

"Bông" ? Đến nơi nào?

Quang Cảnh từ dưới bếp gọi vọng lên: "Hồng Nhi ơi, anh nấu cháo trứng muối cho em nhé?"

Giọng nói ấm áp, quan tâm đó giờ đây nghe sao mà ghê tởm.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhanh chóng mở App Store, tải về một phần mềm theo dõi. Tôi đã từng nghe bạn bè nói về nó. Chỉ cần cài vào điện thoại của đối phương, tôi có thể nghe được mọi cuộc gọi, đọc mọi tin nhắn, thậm chí là định vị được vị trí của anh ta.

Ngón tay tôi lướt nhanh trên màn hình. Chỉ trong vài phút, phần mềm đã được cài đặt xong và ẩn đi.

Tôi xóa hết lịch sử tải về, đặt chiếc điện thoại lại chỗ cũ, ngay khi Quang Cảnh bước vào phòng với một bát cháo nóng hổi.

"Em ăn đi cho nóng." Anh ta mỉm cười, đưa thìa cháo lên miệng tôi.

Tôi nhìn anh ta, cố nén lại sự căm ghét đang dâng trào.

"Ngày mai anh có bận không?" Tôi hỏi.

"Mai anh có một cuộc họp quan trọng." Anh ta nói dối không chớp mắt.

Tôi gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt.

"Vậy anh đi đi. Em ở nhà một mình cũng được."

"Em ngoan quá." Quang Cảnh hôn lên trán tôi. "Em nghỉ ngơi đi. Anh phải đi giải quyết một số email công việc."

Anh ta nói rồi cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại. Nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngấm. Tôi cầm lấy điện thoại của mình, đeo tai nghe vào.

Trò chơi kết thúc rồi, Mạc Quang Cảnh.

Từ bây giờ, đến lượt tôi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 8   11-07 00:45
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY