Trước sự chế nhạo của đám đông, anh ta tàn nhẫn đánh gãy chân tôi. Cô em gái nuôi Đào Hạnh Phương thì hả hê giẫm lên bàn tay đang chảy máu của tôi, cười cợt.
Lê Ngọc Khải gầm lên, nói rằng người cứu anh ta trong vụ tai nạn ba năm trước là Đào Hạnh Phương, không phải tôi. Hóa ra, mọi sự hy sinh của tôi, vết sẹo trên lưng tôi, tất cả chỉ là một trò cười.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, khi bị dồn vào chỗ chết, tôi đã bấm số gọi cho một người.
Khi anh ấy xuất hiện với một nguồn tiền vô hạn, tôi đã lạnh lùng ra lệnh:
"Bằng mọi giá, hãy làm cho tập đoàn Lê thị phá sản."
Chương 1
Mông Khả Vy POV:
Cha của Mông Khả Vy là một anh hùng liệt sĩ, kỷ vật ông để lại cho cô là chiếc đồng hồ quân dụng khắc tên đã bị người chồng Lê Ngọc Khải và "cô em gái nuôi" Đào Hạnh Phương cố tình đưa lên sàn đấu giá.
Tiếng gõ của chiếc búa đấu giá vang lên như một cú đập thẳng vào trái tim tôi.
"Một triệu đô la lần thứ nhất!"
Tôi siết chặt tấm thẻ đấu giá trong tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng tôi không cảm thấy đau.
Mọi ánh mắt trong phòng đấu giá đều đổ dồn về phía tôi, một số tò mò, một số hả hê, và một số đầy ác ý.
"Một triệu đô la lần thứ hai!"
Người chủ trì đấu giá nhìn tôi với ánh mắt thúc giục, giọng nói của ông ta vang lên trong không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Chiếc đồng hồ quân dụng cũ kỹ, đầy vết xước nằm lặng lẽ trên bệ nhung đỏ, dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, nó trông thật cô độc. Trên mặt sau của chiếc đồng hồ có khắc một cái tên - Mông Tề.
Đó là cha tôi.
Đó là kỷ vật duy nhất ông để lại cho tôi.
"Một triệu đô la lần thứ..."
"Một triệu rưỡi," giọng tôi khàn đặc, khô khốc. Cả người tôi run lên, nhưng tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.
Phòng đấu giá lại xôn xao.
Tôi không dám nhìn sang phía bên kia. Ở đó, người chồng mà tôi đã kết hôn ba năm, Lê Ngọc Khải, đang dịu dàng ôm lấy "cô em gái nuôi" của anh ta, Đào Hạnh Phương.
Chính họ đã đưa chiếc đồng hồ này lên sàn đấu giá.
Họ biết chiếc đồng hồ này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi.
Họ làm vậy để khiêu khích tôi, để sỉ nhục tôi.
Đôi mắt Đào Hạnh Phương ngấn lệ, cô ta nép vào lòng Lê Ngọc Khải, trông đáng thương và vô tội. "Anh Khải, hay là thôi đi... Chị Vy có vẻ rất tức giận. Em không muốn chị ấy vì em mà tiêu nhiều tiền như vậy."
Lê Ngọc Khải nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ta, ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng. "Không sao, Hạnh Phương. Đây là tiền Mông Khả Vy nợ em."
Tôi nợ cô ta?
Nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi tôi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Và đây là món quà anh ta dành cho tôi.
"Hai triệu đô la." Một giọng nói lười biếng vang lên từ một góc tối.
Trái tim tôi thắt lại.
Tôi quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông xa lạ. Anh ta đang giơ tấm thẻ của mình, nhìn tôi với một nụ cười khó hiểu.
"Hai triệu rưỡi." Tôi nghiến răng. Tôi phải lấy lại chiếc đồng hồ. Bằng mọi giá.
Đây là toàn bộ tài sản của tôi.
"Ba triệu đô la." Người đàn ông kia lại lên tiếng, giọng điệu vẫn thoải mái như đang nói chuyện phiếm.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.
Tôi biết, đây là một cái bẫy. Lê Ngọc Khải và Đào Hạnh Phương đã sắp đặt tất cả. Họ muốn tôi mất hết tất cả, muốn tôi bị bẽ mặt trước công chúng.
"Ba triệu rưỡi." Tôi gần như hét lên.
Cả hội trường im lặng. Mọi người đều biết, đây không còn là một cuộc đấu giá bình thường nữa.
Người đàn ông kia nhún vai, không tiếp tục ra giá.
"Ba triệu rưỡi đô la lần thứ nhất! Lần thứ hai! Lần thứ ba! Chúc mừng quý cô!"
Chiếc búa cuối cùng cũng gõ xuống.
Cả người tôi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống ghế.
Khi tôi thanh toán và run rẩy nhận lại chiếc đồng hồ, Lê Ngọc Khải bước tới, khuôn mặt anh ta không một chút cảm xúc.
"Khả Vy, chỉ là một chiếc đồng hồ cũ thôi mà, em đừng tính toán với con bé. Hạnh Phương không cố ý đâu."
Tôi ngước lên nhìn anh ta, nhìn vào đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm. Bây giờ, trong đó chỉ còn lại sự xa lạ và lạnh lùng.
"Không cố ý?" Tôi cười khẩy. "Lê Ngọc Khải, anh có còn là con người không?"
Anh ta cau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn. "Anh không muốn cãi nhau với em ở đây. Về nhà rồi nói chuyện."
Nói xong, anh ta quay lưng đi, trở lại bên cạnh Đào Hạnh Phương, dịu dàng dỗ dành cô ta.
Tôi đứng đó một mình, ôm chặt chiếc đồng hồ lạnh lẽo vào lòng.
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc.
Ngày hôm sau, tin tức về vụ đấu giá bị rò rỉ. "Con gái liệt sĩ chi hàng triệu đô la mua lại kỷ vật của cha", "Em gái nuôi nhà họ Lê bán đấu giá di vật của anh hùng để thỏa mãn lòng hư vinh".
Các tiêu đề giật gân xuất hiện trên khắp các trang báo mạng.
Trong phút chốc, Đào Hạnh Phương trở thành tâm điểm của sự chỉ trích. Cư dân mạng mắng chửi cô ta thậm tệ, đào bới quá khứ của cô ta, gọi cô ta là kẻ vô ơn, là con rắn độc.
Cô ta bị sỉ nhục, bị tấn công trên mạng xã hội, nghe nói đã nhiều lần cố gắng tự tử.
Lê Ngọc Khải bề ngoài tỏ ra không quan tâm, không nhắc lại chuyện này. Anh ta vẫn đi làm, vẫn tham gia các sự kiện xã hội, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tôi cũng im lặng. Tôi biết, đây chỉ là màn dạo đầu.
Cho đến ngày giỗ của cha tôi.
Lê Ngọc Khải đột nhiên gọi điện cho tôi.
"Khả Vy, tối nay có một buổi triển lãm nghệ thuật, em đi cùng anh nhé?" Giọng anh ta trong điện thoại nghe có vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Tôi im lặng.
"Anh đã chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn. Coi như là lời xin lỗi cho chuyện lần trước."
Bất ngờ lớn? Lời xin lỗi?
Tôi gần như bật cười.
Nhưng tôi vẫn đồng ý. "Được."
Tôi muốn xem, anh ta còn có thể diễn trò gì nữa.
Buổi tối, tôi đến địa điểm triển lãm theo như lời anh ta nói. Đó là một phòng trưng bày nghệ thuật sang trọng ở trung tâm thành phố.
Lê Ngọc Khải đã đứng đợi ở cửa, anh ta mặc một bộ vest lịch lãm, mỉm cười chào đón tôi. "Em đến rồi."
Anh ta đưa tay ra, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã lùi lại một bước.
Nụ cười trên mặt anh ta hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. "Vào trong đi, bất ngờ đang chờ em."
Tôi bước vào phòng triển lãm.
Và rồi, tôi đứng sững lại.
Trên những bức tường trắng tinh, treo đầy những bức ảnh đen trắng.
Đó là những bức ảnh về cha tôi.
Không phải những bức ảnh ông mặc quân phục, hiên ngang, oai hùng.
Mà là những bức ảnh ghi lại những giây phút cuối đời của ông trên chiến trường.
Cha tôi nằm trên mặt đất đầy bùn lầy, máu chảy đầm đìa từ vết thương trên ngực. Ánh mắt ông nhìn lên bầu trời, mệt mỏi nhưng không hề sợ hãi.
Một bức ảnh khác, ông đang cố gắng đẩy một người đồng đội trẻ ra khỏi vùng nguy hiểm, trong khi cơ thể mình bị mảnh bom găm vào.
Từng bức, từng bức một, ghi lại cảnh ông hy sinh một cách bi thảm.
Dưới mỗi bức ảnh, có một tấm bảng nhỏ ghi tên bộ sưu tập: "Vẻ Đẹp Bi Tráng Của Anh Hùng".
Và bên cạnh tên bộ sưu tập, là tên của "nghệ sĩ nhiếp ảnh": Đào Hạnh Phương.
Tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Tai tôi ù đi, tôi không nghe thấy gì nữa.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi.
Là Lê Ngọc Khải.
Anh ta ghé sát vào tai tôi, giọng nói thì thầm như ma quỷ.
"Mông Khả Vy, không phải em rất giàu có, rất thích thể hiện sao? Hôm nay có rất nhiều bức ảnh về những giây phút cuối đời của cha em, để em thể hiện cho đủ!"
Anh ta cười, một nụ cười tàn nhẫn và độc ác.
"Những bức ảnh này sẽ được bán đấu giá từng tấm một. Em cứ từ từ mà mua nhé, vợ yêu."
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Lê Ngọc Khải," tôi nói, giọng bình tĩnh đến đáng sợ, "Anh sẽ phải hối hận."
Anh ta chỉ nhún vai, vẻ mặt đầy tự tin và khinh miệt. "Ồ? Vậy sao? Để anh xem em làm được gì."
Đúng lúc đó, người chủ trì bước lên sân khấu. "Thưa quý vị, buổi đấu giá bộ sưu tập ảnh 'Vẻ Đẹp Bi Tráng Của Anh Hùng' xin được phép bắt đầu!"
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Lê Ngọc Khải nhìn tôi, ánh mắt khiêu khích.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận dữ và nỗi đau đang cuộn trào trong lồng ngực.
Tôi giơ tấm thẻ của mình lên.
"Tôi mua tất cả."
Cả hội trường lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Lê Ngọc Khải trố mắt nhìn tôi, nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại.
Anh ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh ta đột nhiên hoảng sợ.