Cha ruột ép tôi vào một cuộc hôn nhân thương mại. Trình Tường cướp đi di vật duy nhất của mẹ tôi. Và khi tôi phản kháng, chính Võ Vĩnh An đã nhẫn tâm gọi cảnh sát tống tôi vào tù, mặc cho tôi bị hành hạ.
Nhưng điều khiến tôi sụp đổ nhất là khi Trình Tường tiết lộ sự thật. Tình yêu của chúng tôi chỉ là một nhiệm vụ anh thực hiện để trả ơn cho cô ta, và anh thậm chí còn quay lại những video riêng tư của chúng tôi để uy hiếp.
Hoàn toàn tuyệt vọng, tôi đốt trụi căn penthouse của anh, cắt đứt mọi liên lạc. Tôi chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt ở Đà Nẵng, quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới.
Chương 1
Lô Băng Tuyết POV:
Tôi đã từng nghĩ, tình yêu của tôi dành cho Võ Vĩnh An, có thể đốt cháy cả Sài Gòn này. Nhưng hóa ra, nó chỉ đủ để thiêu rụi chính tôi.
Trong giới thượng lưu Sài Gòn, người ta gọi tôi là "công chúa hoang dã" của tập đoàn bất động sản Đỗ Thị. Xinh đẹp, kiêu ngạo, nóng nảy, và thay người tình như thay áo.
Còn anh, Võ Vĩnh An, người thừa kế duy nhất của tập đoàn công nghệ và vận tải Võ Thị, đối thủ truyền kiếp của nhà tôi, lại là một tảng băng di động. Lạnh lùng, quyết đoán, chưa bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình.
Hai chúng tôi, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ có thể giao nhau.
Nhưng không ai biết, dưới lớp vỏ bọc đối đầu đó, chúng tôi lại có một mối quan hệ bí mật.
Một mối quan hệ chỉ tồn tại trong bóng tối của căn penthouse nhìn ra toàn thành phố, nơi tôi có thể trút bỏ hết mọi gai góc, còn anh sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng.
Đêm nay cũng vậy.
Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu, mùi hương quen thuộc của anh bao trùm lấy tôi. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai, gọi tên tôi một cách dịu dàng mà không ai khác từng được nghe.
"Tuyết."
Tôi rúc vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đều đặn của anh. Đây là khoảnh khắc bình yên duy nhất tôi có được trong cuộc sống hỗn loạn của mình.
Nhưng sự bình yên này, sắp tới lúc phải kết thúc rồi.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu đã vạch sẵn một kế hoạch điên rồ. Một kế hoạch có thể hủy hoại tôi, nhưng cũng là lối thoát duy nhất cho tôi khỏi vũng lầy này.
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông bên cạnh. Anh đã tỉnh, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn tôi không chớp.
"Tỉnh rồi à?" Giọng anh vẫn còn chút khàn khàn của buổi sớm.
Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn anh. Từng đường nét trên khuôn mặt anh, tôi đều đã khắc sâu vào trong tim.
Anh khẽ nhíu mày, dường như không quen với sự im lặng của tôi. Thường ngày, tôi sẽ trêu chọc anh, hoặc là đòi anh một nụ hôn chào buổi sáng.
Anh ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt xuống, để lộ thân hình hoàn hảo với những múi cơ săn chắc. Anh với tay lấy chiếc áo sơ mi vắt trên ghế, bắt đầu mặc vào.
"Anh phải đi à?" Tôi lí nhí hỏi, giọng nói mang theo sự níu kéo không che giấu.
"Ừ, có cuộc họp sớm." Anh trả lời ngắn gọn, tay vẫn không ngừng cài cúc áo.
Mỗi lần như vậy, anh đều vội vã rời đi như thể muốn xóa sạch mọi dấu vết về đêm qua. Giống như mối quan hệ của chúng tôi là một thứ gì đó đáng xấu hổ, không thể đưa ra ánh sáng.
"Vĩnh An," tôi gọi tên anh, giọng đã có chút run rẩy. "Tối nay... anh có đến không?"
Anh dừng lại một chút, quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt anh phức tạp, khiến tôi không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
"Để xem đã."
Chỉ ba từ đó thôi, cũng đủ để dập tắt ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng tôi. Anh chưa bao giờ hứa hẹn, cũng chưa bao giờ cho tôi một danh phận rõ ràng.
Anh cài xong cúc áo cuối cùng, chỉnh lại cổ áo, rồi không nhìn tôi thêm một lần nào nữa mà đi thẳng ra cửa.
Cánh cửa đóng lại, âm thanh khô khốc vang lên trong căn phòng rộng lớn, cũng là tiếng trái tim tôi tan vỡ.
Tôi ngồi trên giường, cảm giác trống rỗng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Tôi biết, mình không thể tiếp tục như thế này được nữa.
Ngay lập tức, tôi với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm một dãy số quen thuộc.
"A lô, ba à?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của ông Đỗ Trọng, cha tôi. "Có chuyện gì?"
"Con đồng ý." Tôi nói, giọng kiên quyết. "Con đồng ý với cuộc hôn nhân mà ba đã sắp đặt."
Ông Đỗ Trọng ở đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành sự vui mừng không che giấu.
"Tốt! Rất tốt! Băng Tuyết, con đã không làm ba thất vọng. Con yên tâm, nhà họ Bạch ở Đà Nẵng sẽ không bạc đãi con đâu. Cuộc hôn nhân này sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Đỗ Thị."
Lợi ích. Luôn luôn là lợi ích. Trong mắt ông ta, tôi chỉ là một món hàng để trao đổi.
"Con có một điều kiện," tôi ngắt lời ông ta.
"Điều kiện gì?"
"Con muốn tổ chức lễ đính hôn càng sớm càng tốt. Ngay trong tuần này." Tôi nói, giọng lạnh như băng. "Và phải thật rầm rộ, để cả Sài Gòn này đều biết."
Tôi muốn cho Võ Vĩnh An thấy, không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt. Tôi muốn anh phải hối hận.
"Được! Cứ theo ý con!" Ông Đỗ Trọng vui vẻ đồng ý. "Ba sẽ sắp xếp mọi thứ."
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy một sự mệt mỏi rã rời. Tôi nằm vật xuống giường, nhìn lên trần nhà trống rỗng.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại của Võ Vĩnh An để quên trên bàn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cầm lấy chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, hiện ra một tin nhắn từ một người có tên "Tường".
"An, anh đến chưa? Em đau quá."
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Trình Tường. Sao lại là cô ta?
Cô ta là bạn học cũ của Vĩnh An, và cũng là con gái riêng của cha tôi, người mà ông ta luôn thiên vị.
Tôi nhớ lại lần mình bị ngã cầu thang, trật khớp chân, phải nằm viện một tuần. Tôi gọi cho anh, anh chỉ lạnh lùng nói một câu "Anh bận", rồi cúp máy. Suốt một tuần đó, anh không hề đến thăm tôi, cũng không có một tin nhắn hỏi thăm.
Vậy mà bây giờ, Trình Tường chỉ kêu đau một tiếng, anh đã vội vã chạy đến.
Một cảm giác ghen tuông và phẫn uất dâng lên trong lòng tôi. Tôi quyết định phải đi xem cho rõ.
Tôi nhanh chóng thay quần áo, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố, nơi mà giới thượng lưu thường lui tới.
Vừa bước vào sảnh, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc của Võ Vĩnh An. Anh đang đứng trước phòng bệnh VIP, gương mặt luôn lạnh lùng của anh giờ đây lại lộ rõ vẻ lo lắng.
Cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối, mong manh bước ra. Là Trình Tường.
Cô ta nhìn thấy Vĩnh An, đôi mắt lập tức đỏ hoe, giọng nói nức nở. "An, anh đến rồi."
Võ Vĩnh An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về tấm lưng gầy gò của cô ta.
"Không sao rồi, có anh ở đây."
Giọng nói của anh dịu dàng đến mức khiến tôi sững sờ. Đó là sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được, dù chỉ một lần.
Tôi đứng từ xa, nhìn cảnh tượng chói mắt đó, cảm giác như mình là kẻ thừa thãi nhất trên đời.
Tôi và Võ Vĩnh An quen nhau trong một hoàn cảnh không mấy tốt đẹp.
Năm đó, tôi mười tám tuổi, nổi loạn và bất cần. Tôi thường xuyên gây chuyện, khiến cha tôi, ông Đỗ Trọng, vô cùng đau đầu.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, ông ta đã tìm đến Võ Vĩnh An, người được mệnh danh là "kẻ điên" trong giới kinh doanh, nhờ anh "dạy dỗ" tôi.
"Con bé này, tôi giao nó cho cậu. Cậu muốn làm gì thì làm, miễn sao nó trở nên ngoan ngoãn là được."
Đó là nguyên văn lời cha tôi nói với anh.
Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã bị vẻ ngoài lạnh lùng và khí chất cao ngạo của anh thu hút. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy một sự căm ghét khó tả.
Để khiêu khích anh, tôi đã làm đủ mọi trò.
Tôi cố tình mặc những bộ váy hở hang trước mặt anh, cố tình nói những lời lẽ lẳng lơ.
"Anh An, anh thấy em có đẹp không?"
Anh chỉ liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh như băng. "Cô nên học cách ăn mặc cho tử tế."
Tôi tức giận, nhưng không bỏ cuộc. Tôi lẻn vào phòng làm việc của anh, đổ cà phê lên tài liệu quan trọng của anh.
Anh phát hiện ra, nhưng không hề nổi giận. Anh chỉ bình tĩnh gọi người đến dọn dẹp, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
"Lô Băng Tuyết, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Sự bình tĩnh của anh càng khiến tôi muốn phá vỡ nó. Tôi muốn thấy anh tức giận, muốn thấy anh mất kiểm soát.
Cuối cùng, tôi đã dùng đến một biện pháp cực đoan.
Tôi bỏ thuốc vào ly rượu của anh.
Đêm đó, anh đã không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, đầy dục vọng.
"Đây là do cô tự chuốc lấy."
Đó là đêm đầu tiên của chúng tôi. Và cũng là sự khởi đầu cho mối quan hệ sai trái này.
Sau đêm đó, mọi thứ đã thay đổi. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng đó lại có thêm một chút chiếm hữu.
Anh bắt đầu có những hành động thân mật với tôi, nhưng chỉ khi ở trong căn penthouse đó.
Và điều khiến tôi hoàn toàn sa ngã, chính là cách anh gọi tôi.
"Tiểu Tuyết."
Chỉ một từ đơn giản đó, lại giống như một câu thần chú, khóa chặt trái tim tôi lại. Không ai từng gọi tôi như vậy. Họ chỉ gọi tôi là "cô Lô", "tiểu thư Lô", hoặc là "con nhỏ hoang dã".
Chỉ có anh, gọi tôi là "Tiểu Tuyết".
Tôi cứ ngỡ rằng, mình là người đặc biệt đối với anh. Tôi đã yêu anh, một tình yêu điên cuồng và mù quáng.
Tôi đã lên kế hoạch cho sinh nhật lần thứ hai mươi của mình. Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc thật lớn, và trong bữa tiệc đó, tôi sẽ công khai tỏ tình với anh.
Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từ trang phục, địa điểm, cho đến những lời muốn nói.
Nhưng vào ngày sinh nhật của tôi, anh đã không đến.
Tôi mặc chiếc váy lộng lẫy nhất, ngồi một mình trong nhà hàng sang trọng mà tôi đã bao trọn, chờ đợi anh từ tối cho đến khuya.
Những người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. "Công chúa hoang dã" của Đỗ Thị, cuối cùng cũng có ngày bị người ta bỏ rơi.
Đúng lúc đó, trên màn hình lớn của nhà hàng, đột nhiên phát một bản tin nóng.
"Người thừa kế tập đoàn Võ Thị, Võ Vĩnh An, bị bắt gặp hẹn hò cùng tiểu thư Trình Tường tại một nhà hàng Pháp lãng mạn."
Trên màn hình là hình ảnh anh và Trình Tường đang ngồi đối diện nhau, ánh nến lung linh, không khí vô cùng thân mật. Anh còn dịu dàng lau đi vết sốt trên khóe miệng cô ta.
Trái tim tôi như vỡ vụn.
Đêm đó, tôi đã uống rất nhiều rượu. Tôi trở về căn penthouse của anh, đập phá tất cả những gì tôi thấy.
Ngày hôm sau, anh trở về. Anh nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, nhưng không hề nói một lời. Anh chỉ lặng lẽ gọi người đến dọn dẹp.
Tôi nhìn anh, nước mắt lưng tròng. "Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng không một chút gợn sóng.
"Lô Băng Tuyết, cô nên biết vị trí của mình."
Câu nói đó đã hoàn toàn đánh gục tôi. Hóa ra, từ trước đến nay, tất cả chỉ là do tôi tự đa tình. Trong mắt anh, tôi chẳng là gì cả.
Tôi đã hiểu ra rồi. Tôi sẽ không bao giờ là người anh lựa chọn.
Tôi trở về nhà họ Đỗ, đối mặt với cha tôi.
"Con sẽ kết hôn với người mà ba đã chọn."
"Nhưng con có một điều kiện."
Ông Đỗ Trọng nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.
"Từ hôm nay, con và nhà họ Đỗ sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Đổi lại, con sẽ giúp Đỗ Thị có được mối làm ăn với nhà họ Bạch."
Mẹ kế của tôi, người luôn coi tôi là cái gai trong mắt, nghe vậy thì mừng ra mặt. Nhưng cha tôi thì sững sờ.
"Con nói cái gì?"
"Ba nghe không rõ sao?" Tôi cười lạnh. "Con nói, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đỗ. Ba đừng quên, mẹ con chết như thế nào. Nếu ba không đồng ý, con sẽ đem chuyện năm đó ra ánh sáng. Đến lúc đó, Đỗ Thị sẽ không chỉ mất đi một mối làm ăn, mà còn thân bại danh liệt."
Mẹ tôi, vợ cả của ông Đỗ Trọng, đã chết trong một tai nạn xe hơi đầy bí ẩn. Mà người ngồi cùng xe với bà lúc đó, chính là mẹ con Trình Tường.
Năm đó tôi còn nhỏ, không thể làm gì được. Nhưng bây giờ, tôi đã có đủ sức mạnh để khiến ông ta phải trả giá.
Mặt ông Đỗ Trọng tái mét. Ông ta biết tôi không nói đùa.
Cuối cùng, ông ta nghiến răng đồng ý.
"Được. Kể từ hôm nay, mày không còn là con gái của tao nữa."
"Tốt nhất là như vậy." Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt căm hận. "Nhưng ba nên nhớ, nếu ba dám giở trò gì sau lưng con, con sẽ không để yên cho nhà họ Đỗ đâu."
Tôi biết ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Vì vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn một đường lui cho mình.
Rời khỏi phòng làm việc của ông ta, tôi trở về phòng của mình. Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi không thể kìm nén được nữa, ngồi sụp xuống đất và bật khóc nức nở.
Để thoát khỏi Võ Vĩnh An, tôi đã phải trả một cái giá quá đắt. Tôi đã từ bỏ gia đình, từ bỏ tất cả mọi thứ.
Nhưng tôi không hối hận.
Khóc một trận thỏa thuê, tôi đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói cười ở dưới lầu.
"Tường à, con xem phòng của Băng Tuyết có đẹp không? Từ nay đây sẽ là phòng của con."
Là giọng của cha tôi.
Tôi mở cửa, bước ra ngoài. Tôi thấy cha tôi đang dẫn Trình Tường đi lên lầu.
Cô ta nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi, nở một nụ cười giả tạo.
"Băng Tuyết, em cũng ở đây à?"
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta và người cha tàn nhẫn của mình.