Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Mười lăm năm, rồi một bức ảnh
Mười lăm năm, rồi một bức ảnh

Mười lăm năm, rồi một bức ảnh

5.0
21 Chương
136 Duyệt
Đọc ngay

Mười năm yêu, mười năm kết hôn, tôi đã từng ngây thơ tin rằng Lê Quang Huy là cả thế giới của mình. Cho đến khi tôi nhận được bức ảnh anh ta ngủ với một người phụ nữ khác. Cô ta là Tôn Yến My, thực tập sinh 22 tuổi ở công ty anh, không chỉ gửi ảnh giường chiếu mà còn cả que thử thai hai vạch, khiêu khích rằng cô ta đã mang thai con trai của anh. Trong khi đó, chồng tôi vẫn đóng vai người chồng hoàn hảo, quên kỷ niệm ngày cưới nhưng lại hứa hẹn bù đắp, thậm chí còn lên truyền hình nói rằng tôi là người phụ nữ quan trọng nhất đời anh. Hóa ra, mười bốn năm thanh xuân tôi dành cho anh, trong mắt anh lại không bằng một chút mới mẻ của tuổi trẻ. Lâu đài tình yêu mà tôi vun đắp, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể sụp đổ. Lần này, tôi không gào thét chất vấn. Tôi lặng lẽ đổi tên thành Khúc Khánh Nhi, nung chảy nhẫn cưới, và vào đúng ngày sinh nhật anh ta, tôi đặt đơn ly hôn cùng cục vàng nguội lạnh làm "quà", rồi biến mất khỏi đất nước này mãi mãi.

Mục lục

Chương 1

Mười năm yêu, mười năm kết hôn, tôi đã từng ngây thơ tin rằng Lê Quang Huy là cả thế giới của mình.

Cho đến khi tôi nhận được bức ảnh anh ta ngủ với một người phụ nữ khác.

Cô ta là Tôn Yến My, thực tập sinh 22 tuổi ở công ty anh, không chỉ gửi ảnh giường chiếu mà còn cả que thử thai hai vạch, khiêu khích rằng cô ta đã mang thai con trai của anh.

Trong khi đó, chồng tôi vẫn đóng vai người chồng hoàn hảo, quên kỷ niệm ngày cưới nhưng lại hứa hẹn bù đắp, thậm chí còn lên truyền hình nói rằng tôi là người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.

Hóa ra, mười bốn năm thanh xuân tôi dành cho anh, trong mắt anh lại không bằng một chút mới mẻ của tuổi trẻ. Lâu đài tình yêu mà tôi vun đắp, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể sụp đổ.

Lần này, tôi không gào thét chất vấn. Tôi lặng lẽ đổi tên thành Khúc Khánh Nhi, nung chảy nhẫn cưới, và vào đúng ngày sinh nhật anh ta, tôi đặt đơn ly hôn cùng cục vàng nguội lạnh làm "quà", rồi biến mất khỏi đất nước này mãi mãi.

Chương 1

Mai Bích An POV:

Mười năm yêu, mười năm kết hôn, tôi đã từng ngây thơ tin rằng Lê Quang Huy là cả thế giới của mình, cho đến khi tôi nhận được bức ảnh anh ta ngủ với một người phụ nữ khác.

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, khi chúng tôi còn là những cô cậu sinh viên nghèo. Huy đạp chiếc xe đạp cọc cạch, chở tôi đi dọc con đường rợp bóng phượng vĩ. Anh ghé vào một quán chè ven đường, vui vẻ gọi hai ly chè đỗ đen.

"An này, sau này anh giàu rồi, anh sẽ mua cho em một căn biệt thự thật to, có hồ bơi, có sân vườn, em thích trồng hoa gì thì trồng."

Tôi bật cười, múc một thìa chè đưa lên miệng. "Em không cần biệt thự, chỉ cần anh thôi."

Huy nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Anh nắm lấy tay tôi, siết chặt. "Anh hứa, cả đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em."

Lời hứa của đàn ông, có lẽ chỉ nên nghe trong khoảnh khắc ấy mà thôi.

Lần đầu tiên chúng tôi gần gũi, cũng là trong một căn phòng trọ chật hẹp, nóng bức. Chiếc quạt máy cũ kỹ kêu kèn kẹt, nhưng chúng tôi chẳng hề để tâm. Khi Huy vụng về cởi chiếc áo sơ mi của tôi, tay anh run run.

Bất chợt, anh khựng lại, mặt đỏ bừng.

"Sao thế?" Tôi lo lắng hỏi.

Anh lắp bắp, chỉ vào ngực tôi. "Cái… cái này… sao nó lại ở đây?"

Tôi cúi xuống nhìn, rồi phá lên cười. Thì ra là miếng dán giữ nhiệt tôi dùng vì đến kỳ. Cú va chạm bất ngờ khiến nó bong ra một nửa, trông thật khôi hài.

Huy ngượng chín cả mặt, vội vàng quay đi. "Anh… anh không biết…"

Tôi kéo tay anh lại, nụ cười vẫn chưa dứt. "Đồ ngốc."

Lê Quang Huy, người đàn ông mà sau này cả thành phố Hồ Chí Minh này phải nể sợ, người có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, lại chỉ có một bộ dạng ngây ngô, thuần phục duy nhất trước mặt tôi. Anh luôn nói, tôi là khắc tinh của anh, là điểm yếu duy nhất của anh.

Mối tình của chúng tôi, từ giảng đường đại học đến cuộc hôn nhân mười năm, đã trở thành một giai thoại trong mắt mọi người. Họ nói chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo, là minh chứng cho tình yêu đích thực. Huy, từ một chàng sinh viên nghèo, đã trở thành ông trùm bất động sản thành đạt. Còn tôi, từ một kiến trúc sư đầy hoài bão, đã lui về hậu phương, trở thành người vợ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình.

Mười bốn năm thanh xuân, tôi dành trọn cho anh.

Thế giới hoàn hảo ấy sụp đổ vào một buổi chiều thứ ba.

Tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. "Chị có phải là Mai Bích An không?"

Tôi không trả lời.

Người đó lại gửi tiếp một tấm ảnh.

Trong ảnh, là một người đàn ông đang say ngủ trên chiếc giường lớn. Gương mặt quen thuộc ấy, dù chỉ là góc nghiêng, tôi cũng có thể nhận ra ngay lập tức. Đó là chồng tôi, Lê Quang Huy.

Bên cạnh anh, một cánh tay trắng nõn, thon dài đang vòng qua eo anh, những ngón tay sơn đỏ chói mắt đang nghịch ngợm chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh.

Chiếc nhẫn ấy, là do chính tay tôi thiết kế, trên đời này chỉ có một cặp duy nhất.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.

Tấm ảnh tiếp theo được gửi đến. Lần này là ảnh chụp chính diện người phụ nữ kia. Một gương mặt trẻ trung, xinh đẹp, với nụ cười đầy khiêu khích. Cô ta mặc chiếc áo sơ mi của Huy, cổ áo mở hờ hững, để lộ xương quai xanh quyến rũ và một vết hôn đỏ ửng.

Tôi nhận ra cô ta. Tôn Yến My, thực tập sinh mới ở công ty của Huy, mới 22 tuổi. Tôi đã gặp cô ta vài lần trong các bữa tiệc của công ty. Lần nào cô ta cũng ngọt ngào chào tôi một tiếng "chị dâu" .

Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ xung quanh như chìm vào một khoảng không vô định. Tôi đã nghĩ đến việc gọi cho Huy, gào thét, chất vấn anh.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Sự im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn cả một cuộc cãi vã.

Tôi ngồi bất động trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Những bức ảnh, những dòng tin nhắn khiêu khích từ Tôn Yến My cứ thay nhau hiện lên. Cô ta kể về việc Huy đã chiều chuộng cô ta thế nào, đã hứa hẹn cho cô ta những gì.

Hóa ra, tình yêu mười bốn năm của tôi, trong mắt anh, lại không bằng một chút mới mẻ của tuổi trẻ.

Hóa ra, lâu đài tình yêu mà tôi vun đắp bấy lâu nay, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể sụp đổ.

Tình yêu là gì? Là lời thề non hẹn biển, hay chỉ là một trò lừa dối tinh vi?

Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư.

Tôi không muốn đối chất. Tôi không muốn tranh cãi. Tôi chỉ muốn biến mất, hoàn toàn và triệt để.

Tôi nộp đơn xin thay đổi tên hợp pháp của mình.

Người nhân viên ở sở tư pháp nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. "Thưa cô Mai Bích An, cô chắc chắn muốn đổi tên chứ ạ? Thủ tục này khá phức tạp và sẽ ảnh hưởng đến tất cả các giấy tờ tùy thân của cô."

Tôi gật đầu, giọng nói bình thản đến lạ. "Tôi chắc chắn."

"Cô muốn đổi thành tên gì ạ?"

"Khúc Khánh Nhi."

Khúc, là họ của mẹ tôi. Khánh Nhi, có nghĩa là niềm vui, sự an nhiên. Tôi muốn bắt đầu một cuộc đời mới, một cuộc đời không có Lê Quang Huy, không có sự phản bội.

"Cô Khúc Khánh Nhi," người nhân viên lặp lại cái tên mới, "cô có lý do đặc biệt nào cho việc này không?"

Tôi mỉm cười, một nụ cười trống rỗng. "Tôi chỉ muốn bắt đầu lại."

Tôi đã lên một kế hoạch tỉ mỉ. Thay đổi tên. Làm hộ chiếu mới. Thanh lý tất cả tài sản đứng tên mình. Và cuối cùng, biến mất khỏi đất nước này.

Hai tuần sau, tôi nhận được giấy tờ tùy thân mới. Trên tấm thẻ căn cước, cái tên Mai Bích An đã được thay thế bằng Khúc Khánh Nhi. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của mình, một người phụ nữ với ánh mắt vô hồn.

Mai Bích An, đã chết rồi.

Tối hôm đó, Lê Quang Huy xuất hiện trên bản tin tài chính. Anh ta vừa hoàn thành một thương vụ lớn, gương mặt rạng rỡ, đầy tự tin. Người dẫn chương trình hỏi về bí quyết thành công của anh.

Huy mỉm cười, giơ bàn tay có đeo chiếc nhẫn cưới lên. "Bí quyết của tôi, là có một người vợ tuyệt vời luôn ở phía sau ủng hộ."

MC cười lớn, "Xem ra chủ tịch Lê của chúng ta rất yêu vợ."

"Đương nhiên rồi," Huy nói, giọng đầy tự hào. "Vợ tôi là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời tôi. Tôi có thể mất tất cả, nhưng không thể mất cô ấy."

Cả trường quay vỗ tay rần rần. Những lời tán dương, ngưỡng mộ không ngớt.

Tôi ngồi trước màn hình tivi, cảm thấy nực cười hơn bao giờ hết. Diễn viên kịch xuất sắc nhất, có lẽ nên trao cho anh ta.

Ngày hôm sau, tôi đến một tiệm kim hoàn cũ kỹ trong một con hẻm nhỏ. Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay mình ra. Mười năm, nó đã trở thành một phần cơ thể tôi. Ngón tay tôi hằn một vết lõm sâu.

Tôi đặt chiếc nhẫn lên quầy. "Xin lỗi, tôi muốn nung chảy cái này."

Người thợ kim hoàn già nua ngước lên nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc nhẫn. "Chiếc nhẫn này được chế tác rất tinh xảo, cô gái. Nung chảy đi thì tiếc lắm."

"Tôi không cần nó nữa." Giọng tôi lạnh băng.

"Cô chắc chứ?"

"Chắc chắn."

Ông ấy không hỏi thêm gì nữa. Ông nhận lấy chiếc nhẫn, đặt nó vào một chiếc nồi nung nhỏ. Ngọn lửa xanh biếc bùng lên, liếm láp thứ kim loại quý giá.

Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, không chớp mắt. Chiếc nhẫn dần dần biến dạng, tan chảy, trở thành một cục vàng vô hồn. Mười bốn năm yêu thương, cuối cùng cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.

Một lát sau, người thợ kim hoàn đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ. Bên trong, là cục vàng đã nguội lạnh.

Tối đó, Huy về nhà rất muộn. Anh ta mang theo mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc và một bó hoa hồng lớn.

"Tặng em," anh ta nói, chìa bó hoa ra trước mặt tôi.

Tôi liếc nhìn cổ áo sơ mi trắng của anh ta, một vết son đỏ chói mắt. Trái tim tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ còn lại sự ghê tởm.

"Anh đi công tác vất vả rồi," tôi nói, giọng đều đều.

Anh ta tưởng tôi không phát hiện ra, còn định ôm tôi vào lòng.

"Sao hôm nay em lạnh nhạt với anh thế?"

Tôi né người, lùi lại một bước. "Em hơi mệt."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 21   10-17 17:18
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY