Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Sự phản bội của tình yêu: Một cuộc hôn nhân giả tạo
Sự phản bội của tình yêu: Một cuộc hôn nhân giả tạo

Sự phản bội của tình yêu: Một cuộc hôn nhân giả tạo

5.0
20 Chương
Đọc ngay

Năm năm làm vợ quân phiệt Vòng Minh Cảnh, tôi đã nếm trải đủ mọi sự lạnh nhạt và sỉ nhục. Tôi nhẫn nhịn tất cả, chỉ vì muốn báo đáp ân tình cha tôi đã hy sinh để cứu anh ta. Nhưng khi tôi bị người tình của anh ta vu oan đến gãy chân, tôi lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại của họ. "Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi, ngay từ đầu đã là giả." Hóa ra, cuộc hôn nhân năm năm chỉ là một màn kịch để lừa dối mẹ chồng. Vì người tình, anh ta có thể bắt tôi quỳ gối xin lỗi con chó của cô ta, có thể dùng hình phạt ngũ mã phanh thây tra tấn tôi đến chết đi sống lại. Năm năm hy sinh, đổi lại chỉ là một thân đầy thương tích và sự thật phũ phàng. Trái tim tôi đã chết hoàn toàn. Tôi lê tấm thân tàn tạ quỳ trong từ đường, dập đầu đến chảy máu. "Con xin mẹ, xin mẹ cho con được ly hôn." Lần này, tôi chọn tự do, dù phải trả giá bằng cả mạng sống.

Mục lục

Chương 1

Năm năm làm vợ quân phiệt Vòng Minh Cảnh, tôi đã nếm trải đủ mọi sự lạnh nhạt và sỉ nhục. Tôi nhẫn nhịn tất cả, chỉ vì muốn báo đáp ân tình cha tôi đã hy sinh để cứu anh ta.

Nhưng khi tôi bị người tình của anh ta vu oan đến gãy chân, tôi lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại của họ.

"Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi, ngay từ đầu đã là giả."

Hóa ra, cuộc hôn nhân năm năm chỉ là một màn kịch để lừa dối mẹ chồng. Vì người tình, anh ta có thể bắt tôi quỳ gối xin lỗi con chó của cô ta, có thể dùng hình phạt ngũ mã phanh thây tra tấn tôi đến chết đi sống lại.

Năm năm hy sinh, đổi lại chỉ là một thân đầy thương tích và sự thật phũ phàng. Trái tim tôi đã chết hoàn toàn.

Tôi lê tấm thân tàn tạ quỳ trong từ đường, dập đầu đến chảy máu.

"Con xin mẹ, xin mẹ cho con được ly hôn."

Lần này, tôi chọn tự do, dù phải trả giá bằng cả mạng sống.

Chương 1

Lỗ Diệu Hương POV:

Tôi quỳ trong từ đường cổ kính của nhà họ Vòng, tấm lưng vốn đã hằn sâu vết roi nay lại ứa ra một tầng máu mới, thấm ướt lớp áo lụa mỏng manh. Chân trái của tôi, bị đánh gãy trong một "tai nạn" được dàn dựng cẩn thận, đang sưng tấy và đau nhức đến tê dại.

"Con xin mẹ, xin mẹ cho con được ly hôn." Tôi ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ quyền lực nhất nhà họ Vòng, mẹ chồng tôi, bà Lương Khánh Vy. Giọng nói của tôi khàn đặc, yếu ớt, nhưng từng chữ đều chứa đựng sự quyết tâm cuối cùng.

Cơn đau từ sống lưng và chân trái lan ra khắp cơ thể, nhưng không thể nào sánh bằng nỗi đau đang giày vò trái tim tôi.

Năm năm.

Năm năm làm vợ Vòng Minh Cảnh, tôi đã nếm trải đủ mọi sự lạnh nhạt, sỉ nhục và tổn thương.

Bà Lương Khánh Vy ngồi trên chiếc ghế thái sư bằng gỗ tử đàn, đôi mắt phượng sắc sảo nhìn tôi chằm chằm. Bà không nói gì, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà. Không gian trong từ đường tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ và tiếng thở nặng nề của tôi.

"Tại sao?" Cuối cùng, bà cũng lên tiếng, giọng nói không hề có chút ấm áp nào. "Diệu Hương, con biết rõ quy tắc của nhà họ Vòng. Con gả vào đây, chính là người của nhà họ Vòng. Chết, cũng phải là ma của nhà họ Vòng."

Tôi cúi đầu, nước mắt không thể kìm nén mà lăn dài trên gò má tái nhợt.

"Thưa mẹ, con biết. Con biết con nợ nhà họ Vòng, nợ anh Minh Cảnh một mạng sống." Tôi nấc lên, giọng nói nghẹn ngào. "Cha con đã vì cứu anh ấy mà hy sinh. Con gả vào đây là để báo đáp ân tình. Nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Nhưng trong lòng anh ấy, chưa bao giờ có chỗ cho con." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà. "Năm năm qua, anh ấy chưa một lần coi con là vợ. Vị trí Vòng thiếu phu nhân này, con ngồi không nổi nữa."

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi nhớ lại đêm tân hôn, Vòng Minh Cảnh thậm chí còn không xuất hiện. Anh ta đã ở bên cạnh Nhâm Thơ Thơ, người tình đầu của anh ta, cả đêm. Tôi, một cô dâu mới, đã trở thành trò cười cho cả thành phố.

"Chỉ vì điều này thôi sao?" Bà Lương Khánh Vy nhíu mày, dường như không tin vào lời tôi nói. "Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Minh Cảnh nó là CEO của Vòng Thị, là người đứng đầu cả một gia tộc, bên cạnh có vài bóng hồng cũng không có gì là lạ."

Những lời bàn tán xì xào của các cô, các dì trong nhà họ Vòng lại vang lên bên tai tôi.

"Con nhỏ đó lại đến tìm thiếu gia rồi kìa."

"Chứ còn gì nữa, cô ta là thanh mai trúc mã của thiếu gia, nghe nói tình cảm sâu đậm lắm."

"Thiếu phu nhân đúng là đáng thương, có cái danh mà chẳng có cái thực."

Bà Lương Khánh Vy ho nhẹ một tiếng, những âm thanh đó lập tức im bặt. Bà nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. "Diệu Hương, Thơ Thơ chỉ là quá khứ. Con mới là vợ danh chính ngôn thuận của Minh Cảnh."

Tôi cười khổ. Danh chính ngôn thuận?

Tôi nhớ lại những đêm dài cô độc, nằm trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo, nghe tiếng cười nói vui vẻ của Minh Cảnh và Thơ Thơ vọng lại từ phòng khách. Tôi nhớ những lần anh ta ép tôi uống thuốc tránh thai sau mỗi lần gần gũi hiếm hoi, lạnh lùng nói: "Cô có thể có được địa vị, nhưng đừng bao giờ mơ đến việc sinh con cho tôi. Người sinh con cho tôi, chỉ có thể là Thơ Thơ."

Năm năm, tôi đã cố gắng. Tôi đã nhẫn nhịn. Tôi đã tin rằng chỉ cần mình đủ chân thành, đủ tốt, anh ta sẽ có một ngày nhìn lại.

Nhưng tôi đã sai.

Sự nhẫn nhịn của tôi chỉ đổi lại sự lấn tới của Nhâm Thơ Thơ, và sự bảo vệ mù quáng của Vòng Minh Cảnh.

Tôi nhớ đến con chó cưng của Thơ Thơ, nó đã lao vào cắn nát bắp chân tôi. Khi tôi cố gắng đẩy nó ra, Thơ Thơ đã khóc lóc nói tôi cố tình làm hại con chó của cô ta. Và Minh Cảnh, không một lời hỏi han vết thương của tôi, đã bắt tôi phải quỳ gối xin lỗi con chó.

Tôi nhớ đến bộ sườn xám tôi mất cả tháng trời để thêu cho anh ta, Thơ Thơ đã lén bỏ phấn hoa vào. Minh Cảnh bị dị ứng nổi mẩn khắp người, và anh ta đã tát tôi một cái trời giáng, gọi tôi là kẻ độc ác.

Và lần này, trên du thuyền, Thơ Thơ đã dàn cảnh tự ngã xuống biển, rồi vu cho tôi đẩy cô ta. Minh Cảnh đã không ngần ngại sai người đánh gãy chân tôi.

Tất cả đã quá đủ rồi. Trái tim tôi đã chết.

"Con đã quyết định rồi." Tôi dập đầu xuống nền gạch lạnh lẽo, máu trên trán lại một lần nữa tuôn ra. "Con xin mẹ thành toàn. Con chấp nhận mọi hình phạt của gia tộc."

Bà Lương Khánh Vy nhìn tôi hồi lâu, trong mắt bà dường như có một tia đau lòng thoáng qua. Cuối cùng, bà thở dài.

"Được. Nếu con đã quyết tâm như vậy, ta sẽ không giữ con nữa." Bà đứng dậy, giọng nói lạnh lùng trở lại. "Nhưng con phải biết, muốn rời khỏi nhà họ Vòng không phải là chuyện dễ dàng. Con phải chịu một trăm trượng, phế bỏ võ công, xóa đi ký ức về nhà họ Vòng. Con có chịu được không?"

Một trăm trượng. Đó là hình phạt tàn khốc nhất của gia tộc, đủ để lấy mạng một người bình thường.

Nhưng so với địa ngục tôi đã trải qua, nó chẳng là gì cả.

"Con chịu được." Tôi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định chưa từng có.

Tự do, dù phải trả giá bằng mạng sống, tôi cũng cam lòng.

Sau khi nhận hình phạt, tôi gần như chỉ còn lại nửa cái mạng. Tôi được đưa về căn phòng của mình, một căn phòng lạnh lẽo như chính cuộc hôn nhân của tôi.

Tôi lê lết tấm thân tàn tạ, cố gắng đi xuống lầu. Vết thương sau lưng đau như xé rách da thịt, mỗi bước đi đều như có hàng ngàn mũi kim châm vào.

Vừa đến chân cầu thang, tôi đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Nhâm Thơ Thơ vọng ra từ phòng khách.

"Anh Cảnh, khi nào anh mới ly hôn với con nhỏ đó vậy? Em không muốn đợi nữa đâu."

"Nhanh thôi." Giọng Vòng Minh Cảnh trầm thấp, đầy vẻ cưng chiều. "Em còn lo lắng gì chứ? Chẳng lẽ em không tin anh?"

"Nhưng mẹ anh... bà ấy có vẻ rất thích Lỗ Diệu Hương." Nhâm Thơ Thơ lo lắng.

Vòng Minh Cảnh cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy vẻ khinh miệt. "Thích thì sao? Cô ta vốn dĩ chỉ là một con tốt thí. Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi, ngay từ đầu đã là giả."

Cả người tôi cứng đờ. Máu trong người như đông lại.

Giả?

"Cái gì? Giả ư?" Nhâm Thơ Thơ cũng kinh ngạc không kém.

"Phải." Minh Cảnh thản nhiên thừa nhận. "Là để lừa mẹ thôi. Vợ của Vòng Minh Cảnh tôi, chỉ có thể là em, Nhâm Thơ Thơ."

Hóa ra là vậy. Hóa ra năm năm qua, tôi chỉ là một con rối trong vở kịch của anh ta. Ngay cả một tờ giấy chứng nhận hôn nhân hợp pháp, tôi cũng không xứng có được.

Một cảm giác chua chát và nhục nhã dâng lên trong lòng. Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy một tia giải thoát.

May quá, sắp đi rồi.

Tôi siết chặt nắm tay, chuẩn bị quay người rời đi.

"Gâu!"

Một tiếng sủa vang lên, con chó bull Pháp tên Cà Phê của Nhâm Thơ Thơ đột nhiên từ đâu lao ra, ngoạm thẳng vào bắp chân còn lành lặn của tôi.

Cơn đau xé rách da thịt khiến tôi khuỵu xuống. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả ống quần. Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng con chó vẫn cắn chặt không buông.

"Cà Phê!" Nhâm Thơ Thơ hốt hoảng chạy từ trên lầu xuống. Cô ta mặc một bộ váy ngủ bằng lụa mỏng, khoác hờ chiếc áo choàng lông, trông ra dáng một bà chủ thực thụ.

Cô ta không hề đỡ tôi dậy, mà dùng hết sức đẩy tôi ra, ôm lấy con chó của mình.

"Lỗ Diệu Hương! Mày lại muốn làm hại Cà Phê của tao phải không?" Cô ta trợn mắt, tức giận quát.

Tôi đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể chỉ vào vết thương đang chảy máu của mình. "Là... là nó cắn tôi trước..."

"Nó cắn mày?" Nhâm Thơ Thơ cười khẩy. "Cà Phê của tao ngoan như vậy, sao có thể tự nhiên cắn người? Chắc chắn là mày đã chọc tức nó!"

Tôi không còn sức để tranh cãi. Tôi chỉ muốn đứng dậy và rời khỏi nơi này.

Nhưng Nhâm Thơ Thơ không có ý định buông tha cho tôi. Thấy tôi định đứng dậy, ánh mắt cô ta lóe lên một tia độc ác. Cô ta giơ tay lên, định tát tôi.

Tôi theo phản xạ đưa tay lên đỡ.

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, kéo Nhâm Thơ Thơ vào lòng.

Là Vòng Minh Cảnh.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, người đang chật vật trên sàn nhà, máu chảy đầm đìa. Ánh mắt anh ta không có một tia thương xót, chỉ có sự chán ghét và phẫn nộ.

"Lỗ Diệu Hương, cô lại muốn giở trò gì nữa?"

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 20   11-07 00:39
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY