u Hươn
ạnh như băng, đâm thẳng vào tr
ta, người đang ôm chặt Nhâm Thơ Thơ trong lòng như thể cô ta là báu vật dễ
cơn run rẩy, giọng nói lạc đi.
anh ta, nước mắt lưng tròng. "Cô ta vô cớ đánh Cà Phê, em chỉ m
càng thêm lạnh lẽo. "Cô dám động đến Cà Phê? Cô c
thể kiểm soát mà trào ra. "Anh chỉ thấy cô ta, chỉ thấy con chó của c
tôi lảo đảo, tôi phải bám vào lan ca
ảnh khắc ngắn ngủi, tôi dường như thấy một tia dao động trong mắt anh t
cho cô." Giọng anh ta có chút d
đầu vào ngực Minh Cảnh, khóc nức nở. "Anh Cảnh, Cà Phê bị cô ta dọa sợ rồi. Nó là kỷ vậ
luống cuống, anh ta vỗ nhẹ lên lưng cô ta, giọng đầy cưng
nhìn về phía tôi, khóe miệng cong lên một nụ
ẳm không rõ cảm xúc. "Diệu Hương, xin l
h. Anh ta muốn tôi, người bị
ỏi miệng tôi. Trong mắt anh ta, tô
máu. Giọng nói của tôi run rẩy nhưng kiên
lại bắt đầu khóc lóc, cả ngườ
t mất hết kiên nhẫn. "Lỗ Diệu
e lời, từng hy vọng sự phục tùng của mình sẽ đổi lại một chút chân tình.
tôi gằn từng chữ, "thì tôi có quyền không
n nhẫn hiện lên trên môi. "Thiếu phu nhân? Đừng lấy cái danh đó ra đ
g cho phép kháng cự. "Xin lỗi, hoặ
? Anh ta đã bao giờ nể tình tôi chưa? Chỉ vì một
ng chịu đựng cơn đau từ vết thương
hông xin lỗi." Tôi lặp l
t anh ta trở nên giận dữ. "Người đâu! Lôi cô
cô ta liếc nhìn tôi bằng
c đến định lôi tôi đi, t
Minh
ặt vẫn lạnh lùng. "Sa
o anh ta biết rằng tôi sắp rời đi, rằng chúng tôi sắp kết thúc. Nhưng cuố
thật t
ặt lộ rõ sự khó chịu. "Đừng lãng phí th
, ôm Nhâm Thơ Thơ đi lên lầ
uyệt tình của anh ta, móng tay đâm
ược tự do rồi. Chỉ cần chịu

GOOGLE PLAY