u Hươn
giận dữ, khẩu súng trên tay anh ta ấn mạnh vào trán tôi, lạnh buốt. Anh ta buộ
ập tức phủ nhận, nỗi sợ
chỉ có một mình cô động vào, không phải cô thì là
Tôi kiên quyết lắc đầu, nư
a lệnh cho vệ sĩ lôi tôi về biệt thự. Họ
ng lặp đi lặp lại, nhưng đáp lạ
c truyền đến từ đầu ngón tay. Một cây kim
cơ thể. Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng dây thừng trói chặt khiế
nhìn tôi. "Thú nhận đi, thiếu phu n
." Tôi run rẩy, nhưng v
an ra hiệu, và những cây kim thép khác lần
iọt xuống nền đất lạnh lẽo. Tôi đ
êm. Cả người tôi như một con búp b
a dè dặt nói với viên phó quan: "Phó quan, hay là thôi đi
dám đắc tội với cô Nhâm, chỉ
t cả mọi người đều biết, Nhâm Thơ Thơ mới là người mà Vòng Minh Cảnh yêu thương
còn cảm nhận được nỗi đau từ những đầu ngó
đã tự hỏi, liệu đây có
của tôi, đang cẩn thận bôi thuốc lên những đầu ngón tay bầm tím của tôi. Thấy tôi
y ra ngoài. Một lúc sau, tôi nghe thấy
cùng với Vòng Minh Cảnh, mà
đang đánh phó quan! Đánh đến mức
ân là bộ mặt của nhà họ Vòng. Kẻ nào dám làm nhục
a sổ, trái tim đau như bị ai
hương xót tôi, mà là vì thể diện của
n người có cảm xúc, mà chỉ là một vật trang
ặng nằm trên giường, đôi mắt
ại được, Vòng Minh Cảnh trở về. Anh ta mặc bộ
ng điệu không quá gay gắt. "Chỉ cần cô đối xử tốt với T
phải cùng anh ta và Nhâm Thơ
Thơ Thơ đã không cho tôi cơ hộ
ng Minh Cảnh, thỉnh thoảng còn quay sang hôn lên má anh t
hụ, im lặng như
của chúng tôi lập tức trở thà
yêu chiều thiếu phu nhân
có vẻ ăn mặc giản dị quá n
mới là người trong l
lẽ đứng trong một góc, nhìn Nhâm Thơ Thơ khoác tay Vòn
u hai, vô số tấm ảnh
lên xem, rồi
ẳng phải là thiế
như vậy? Nhìn xem, biểu

GOOGLE PLAY