Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ ném tôi xuống sông Sài Gòn.
Anh ta đã tự tay giết chết đứa con của mình, đẩy người vợ mà anh ta từng thề non hẹn biển vào chỗ chết.
Nhưng tôi đã không chết. Được cứu sống, tôi quyết định giả chết, thay đổi thân phận để quay trở lại. Diêm Tuấn Kiệt, món nợ máu này, tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần.
Chương 1
Nguyễn Bích Lam POV:
Sống trong một khu nhà trọ lụp xụp ở Sài Gòn suốt ba năm, tôi mới phát hiện ra người chồng mà mình tưởng là một võ sĩ tự do nghèo khó thực chất lại là Diêm Tuấn Kiệt, tổng tài của một tập đoàn hàng đầu thành phố.
Ba năm. Một ngàn lẻ chín mươi lăm ngày.
Tôi đã ở trong cái xóm trọ tồi tàn, ẩm thấp này, cùng anh trải qua những ngày tháng mà tôi ngỡ là hạnh phúc nhất.
Cái nóng hầm hập của Sài Gòn tháng Bảy như muốn thiêu đốt mọi thứ. Mồ hôi thấm đẫm bộ đồ linh vật hình con gấu bông to sụ, khiến nó trở nên nặng trịch và bết dính vào da thịt. Tầm nhìn của tôi qua hai cái lỗ nhỏ trên đầu con gấu trở nên mờ mịt vì hơi nóng bốc lên. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, khó thở vô cùng.
Nhưng tôi không dám nghỉ. Chỉ cần làm thêm hai tiếng nữa, tôi sẽ có đủ tiền mua cho Tuấn Kiệt một đôi găng tay boxing mới. Đôi găng cũ của anh đã sờn rách hết cả, tôi nhìn mà xót xa.
Đúng lúc ấy, một chiếc Rolls-Royce màu đen bóng loáng dừng lại ngay trước trung tâm thương mại nơi tôi đang làm việc. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest được cắt may tinh xảo bước xuống. Dáng người cao lớn, bờ vai rộng và khí chất vương giả toát ra từ mỗi cử chỉ của anh ta khiến mọi người xung quanh phải ngoái nhìn.
Trái tim tôi như ngừng đập.
Đó là Diêm Tuấn Kiệt. Là chồng tôi.
Anh không mặc những bộ đồ thể thao rẻ tiền đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần. Anh không có vẻ mệt mỏi và bụi bặm sau mỗi buổi tập. Anh đứng đó, lịch lãm và xa cách, như một vị vua đang thị sát lãnh địa của mình.
Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy hàng hiệu bước ra từ phía bên kia xe, khoác tay anh đầy thân mật. Cô ta ngước nhìn anh, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ và yêu thương.
Bạc Duyên Dáng. Vị tiểu thư danh giá mà báo chí vẫn hay nhắc đến cùng với tên anh.
Tuấn Kiệt cúi xuống, nở một nụ cười cưng chiều mà tôi chưa bao giờ được thấy, dịu dàng gạt lọn tóc mai trên trán cô ta.
Bàn tay tôi giấu trong bộ đồ linh vật run lên bần bật. Cơn choáng váng ập đến khiến tôi suýt ngã quỵ.
Không thể nào. Chắc chắn là tôi nhìn nhầm.
Nhưng rồi, tôi nhìn thấy nó. Trên cổ tay Bạc Duyên Dáng, chiếc bùa bình an mà chính tay tôi đã thắt.
Để cầu được chiếc bùa đó ở ngôi chùa thiêng nhất thành phố, tôi đã quỳ suốt ba ngày ba đêm, dập đầu đến trán sưng tấy, rướm máu. Tôi chỉ mong anh, một võ sĩ tự do, mỗi lần lên đài đều bình an trở về.
Khi tôi trao nó cho anh, anh đã ôm chầm lấy tôi, giọng nói khàn đi vì xúc động: "Lam à, đây là món quà quý giá nhất anh từng nhận được. Anh sẽ không bao giờ tháo nó ra."
Vậy mà bây giờ, nó lại nằm trên cổ tay một người phụ nữ khác.
Lồng ngực tôi đau nhói, cảm giác như có hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ vụn đang cứa vào từng thớ thịt. Tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi run rẩy lôi chiếc điện thoại rẻ tiền ra khỏi túi, bấm vào số máy quen thuộc. Tôi cần một lời giải thích. Dù là lời nói dối cũng được.
Điện thoại đổ chuông, và tôi thấy Tuấn Kiệt trong vòng tay của Bạc Duyên Dáng, khẽ cau mày, rút điện thoại ra. Anh liếc nhìn màn hình, rồi không một chút do dự, anh nhấn nút tắt máy.
Thế giới của tôi như sụp đổ.
Tôi cố gắng vịn vào bức tường gần đó, nhưng đôi chân đã mềm nhũn. Tôi khuỵu xuống, đầu óc quay cuồng.
Một chị đồng nghiệp thấy vậy vội chạy lại, lo lắng hỏi: "Em sao vậy Lam? Say nắng à? Vào trong nghỉ một chút đi."
Chị ấy đỡ tôi vào phòng nghỉ dành cho nhân viên, cởi giúp tôi cái đầu gấu nặng trịch. Không khí mát lạnh từ điều hòa phả vào mặt nhưng không thể làm dịu đi cơn bỏng rát trong lòng tôi.
"Em có sao không? Mặt trắng bệch hết cả rồi này."
Tôi lắc đầu, không thể thốt ra lời nào.
"Thôi ngồi đây nghỉ đi. Chị ra ngoài làm thay cho. Đúng là khổ thật, chồng em làm võ sĩ, em phải vất vả thế này."
Chồng làm võ sĩ…
Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát và điên dại. Nước mắt cứ thế tuôn ra không thể kiểm soát.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói quen thuộc vọng vào từ hành lang bên ngoài.
"Kiệt, sao lại đưa em đến đây? Nơi này không hợp với anh chút nào." Giọng Bạc Duyên Dáng nũng nịu.
"Em thích thì anh đưa đến thôi." Giọng Tuấn Kiệt trầm ấm, đầy cưng chiều.
"Nhưng mà… người ta nói anh đã có vợ rồi…"
Tôi nín thở, trái tim thắt lại.
Tuấn Kiệt cười khẩy một tiếng, giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn. "Chỉ là một con nhỏ mồ côi bám víu thôi. Cô ta tự cho mình là vợ anh. Anh chỉ đang chơi đùa với cô ta một chút cho mới lạ, thử cảm giác sống trong khu ổ chuột xem thế nào. Đợi anh chán rồi, anh sẽ quay về cưới em."
Chơi đùa…
Thử cảm giác mới lạ…
Chán rồi sẽ quay về…
Từng chữ, từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Máu từ vết thương vô hình ấy ứa ra, lạnh ngắt.
"Thật không?" Bạc Duyên Dáng vui mừng hỏi lại.
"Tất nhiên. Bà Diêm chỉ có thể là em, Bạc Duyên Dáng."
Một cú sốc cuối cùng giáng xuống đầu tôi. Tôi thấy anh tháo chiếc bùa bình an mà tôi đã cầu xin cho anh, và đeo nó vào cổ tay Duyên Dáng. Anh nói, giọng dịu dàng đến tàn nhẫn: "Cái này, anh cầu ở chùa thiêng lắm đấy, để bảo vệ cho em."
Hoàn toàn tuyệt vọng.
Cơ thể tôi co giật. Cơn đau ập đến từ sâu trong ký ức, dữ dội và quen thuộc.
Những mảnh ký ức vỡ vụn đột nhiên ghép lại.
Ba năm trước.
Tôi nhớ ra rồi.
Tôi nhớ tất cả.
Tôi nhớ mình đã phát hiện ra anh ngoại tình với Bạc Duyên Dáng. Tôi nhớ mình đã tức giận bỏ đi trong đêm mưa, và rồi… một chiếc xe tải lao tới.
Ánh đèn pha chói lòa. Tiếng phanh xe rít lên ghê rợn.
Cú va chạm kinh hoàng khiến tôi mất đi tất cả ký ức.
Và anh, Diêm Tuấn Kiệt, đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo. Anh nói với tôi rằng chúng tôi là vợ chồng, rằng anh là một võ sĩ nghèo, và chúng tôi phải cùng nhau vượt qua khó khăn để "thử thách" tình yêu.
Anh đã đưa một cô gái mất trí nhớ đến khu ổ chuột, để cô ấy nai lưng ra làm lụng, chắt bóp từng đồng vì anh, trong khi anh vẫn sống cuộc sống đế vương của mình.
Tất cả chỉ là một trò chơi. Một phép thử.
Và tôi, con rối ngu ngốc, đã tin vào tình yêu chân thành trong cảnh nghèo khó ấy.
Điện thoại trong tay tôi rung lên. Là tin nhắn của anh.
[Lam à, anh nhớ em không? Hôm nay đấu võ lại thắng được mấy triệu, anh về mua cho em món cơm tấm sườn bì chả mà em thích nhé?]
Món cơm tấm sườn bì chả trị giá ba mươi lăm nghìn đồng.
Trong khi vừa rồi, anh đã chi hàng tỷ đồng cho Bạc Duyên Dáng mà không hề chớp mắt.
Tôi bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng. Ba năm qua, tôi đã sống trong một lời nói dối ngọt ngào và tàn nhẫn đến nhường nào. Tôi nhớ những ngày anh về nhà với vết bầm trên mặt, tôi đã đau lòng xoa thuốc cho anh. Tôi nhớ những lần anh nói tiền thưởng không đủ, tôi đã an ủi anh và lén đi làm thêm. Tôi nhớ cả những lúc anh ôm tôi vào lòng, nói rằng chỉ cần có tôi là đủ.
Tất cả là giả dối.
Mọi thứ đều là một màn kịch được dàn dựng công phu.
Trái tim tôi tan nát. Nó không còn đau nữa, nó đã chết rồi.
Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Tôi phải thoát khỏi đây.
Tôi phải khiến anh ta trả giá.
Tôi sẽ giả chết.