Anh ta không hề biết, tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, và sự "phản bội" năm xưa thực chất là để bảo vệ anh ta khỏi người cha quyền lực của mình.
Tôi nhìn xuống vũng máu của cha mẹ, rồi mỉm cười gieo mình từ tầng thượng.
"Vũ Thông Đạt, tôi không còn nợ anh gì nữa."
"Từ bây giờ, là anh nợ tôi."
Chương 1
Góc nhìn của Diệp Khánh Lam:
"Khánh Lam, thận của cô và Linh San tương thích. Hãy hiến một bên cho cô ấy đi."
Giọng nói của Vũ Thông Đạt lạnh như băng, xuyên qua điện thoại găm thẳng vào tim tôi, mỗi chữ mỗi nhát như dao cứa.
Hôm nay là vị hôn thê của anh ta, Cung Linh San, gặp tai nạn. Ngày mai có lẽ sẽ là một người phụ nữ khác.
Mà tôi, Diệp Khánh Lam, chỉ là một trong vô số những người phụ nữ vây quanh anh ta.
Tôi im lặng nắm chặt điện thoại, cơn đau quặn thắt từ dạ dày lan ra khắp cơ thể, đau đến mức tôi gần như không thở nổi.
Cổ họng tôi khô khốc, tôi cố gắng nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng ù ù.
Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn đặc đến đáng sợ.
"Thông Đạt, sau khi tôi hiến thận xong, chúng ta có thể kết thúc hoàn toàn không?"
Anh ta ở đầu dây bên kia dường như sững lại một chút, rồi bật cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai.
"Diệp Khánh Lam, cô nghĩ một bên thận của cô đáng giá đến thế sao?"
"Vậy thì ý anh là gì?"
Tôi hỏi lại, giọng nói run rẩy không kiểm soát, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh.
Nhưng câu trả lời của anh ta đã dập tắt nó ngay lập tức.
"Thận của cô, tôi sẽ trả tiền. Năm tỷ, đủ chưa? Hay là cô vẫn chê ít?"
Năm tỷ.
Con số này như một lời nguyền, trói buộc tôi suốt bảy năm qua.
Những tờ tiền bay lả tả trên sàn nhà lạnh lẽo, rơi xuống trước mặt tôi.
Vũ Thông Đạt ném một xấp tiền dày cộp vào người tôi, ánh mắt anh ta sắc như dao, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Tôi cúi người, nhặt từng tờ tiền lên, cẩn thận vuốt phẳng phiu, như thể đó là báu vật quý giá nhất.
Mỗi động tác đều khiến vết mổ ở bụng dưới của tôi đau nhói, nhưng tôi không dám kêu một tiếng.
Sự sỉ nhục này, tôi đã quen rồi.
Bảy năm trước, cũng chính anh ta, trong một đêm mưa tầm tã, đã quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng đi.
Nhưng tôi đã lạnh lùng nói với anh ta: "Vũ Thông Đạt, nhà tôi đã nhận của cha anh năm tỷ. Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa."
Lời nói dối đó đã biến tình yêu thanh mai trúc mã của chúng tôi thành sự hận thù sâu sắc.
Bảy năm, đủ để một cậu thiếu niên nghèo khó trở thành một tài phiệt bất động sản khét tiếng.
Và cũng đủ để tình yêu biến thành lòng thù hận không đáy.
Vũ Thông Đạt trở về, dùng tiền bạc và quyền lực để giày vò tôi. Anh ta ép tôi làm trợ lý riêng, bắt tôi chứng kiến anh ta ân ái với những người phụ nữ khác.
Anh ta nói, đó là cái giá tôi phải trả cho sự phản bội.
Nhưng anh ta không biết, tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được chưa đầy một tháng.
Tôi âm thầm chịu đựng mọi sự sỉ nhục, chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho cha và lo cho mẹ già.
Tôi cầm chặt xấp tiền trong tay, cảm giác lạnh lẽo của giấy bạc thấm vào da thịt.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.
"Được, tôi đồng ý."
Vũ Thông Đạt dường như không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy. Ánh mắt anh ta lóe lên một tia phức tạp, nhưng rồi nhanh chóng bị sự lạnh lùng che lấp.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm giác như trái tim mình bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Bảy năm trước, tôi không phải không yêu anh.
Vũ Thông Đạt là trẻ mồ côi, được cha mẹ tôi nhận nuôi từ nhỏ. Anh lớn hơn tôi ba tuổi, luôn coi tôi như em gái ruột mà chăm sóc.
Anh học rất giỏi, là niềm tự hào của cả gia đình. Nhưng ở trường, anh lại là một kẻ nổi loạn, luôn gây gổ đánh nhau.
Chỉ có tôi mới biết, dưới vẻ ngoài gai góc đó là một trái tim ấm áp và nhạy cảm.
Tôi đã yêu thầm anh từ lâu, nhưng chưa bao giờ dám nói ra.
Cho đến một ngày, cha ruột của anh ta, một doanh nhân quyền lực, đột nhiên xuất hiện.
Ông ta dùng mọi thủ đoạn để ép cha mẹ tôi phải đuổi Vũ Thông Đạt đi.
Gây tai nạn xe cho cha tôi, khiến mẹ tôi mất việc, vu oan cho gia đình tôi buôn lậu.
Cha mẹ tôi, những người nông dân hiền lành, chất phác, không thể chống lại quyền lực của ông ta.
Cuối cùng, họ buộc phải nhận năm tỷ đồng và cắt đứt quan hệ với Vũ Thông Đạt.
Đêm đó, anh đã quỳ dưới mưa, cầu xin cha mẹ tôi đừng đuổi anh đi.
Anh nói anh không cần gia đình giàu có, anh chỉ cần chúng tôi.
Nhưng tôi, để bảo vệ gia đình, đã nói những lời tàn nhẫn nhất.
"Anh đi đi, chúng tôi không cần một kẻ ăn bám như anh."
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của anh lúc đó.
Anh nhìn tôi, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
Rồi anh đứng dậy, quay người bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.
Từ đó, chúng tôi mất liên lạc.
Bảy năm sau, anh trở về, mang theo sự hận thù ngút trời.
Anh ta biến cuộc sống của tôi thành địa ngục, nhưng tôi không thể oán trách.
Bởi vì, tôi nợ anh.
Tôi nhìn xuống xấp tiền trong tay. Số tiền này, đủ để cha tôi phẫu thuật, đủ để mẹ tôi sống an nhàn quãng đời còn lại.
Còn tôi, tôi không cần gì cả.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Tôi lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi cho Vũ Thông Đạt.
"Anh Đạt, em xin lỗi."
Nhưng rồi tôi lại xóa đi.
Lời xin lỗi bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa?
Tôi gõ một dòng khác.
"Anh Đạt, em đau quá."
Dòng chữ hiện lên rồi lại biến mất.
Bên cạnh tên anh trong danh bạ của tôi là một dấu chấm than màu đỏ chói mắt. Anh đã chặn tôi từ lâu.
Tôi mỉm cười cay đắng.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Tôi sẽ dùng mạng sống cuối cùng của mình để trả lại món nợ năm xưa.
Tôi không còn nợ anh gì nữa.
Vũ Thông Đạt, tạm biệt.
Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời xám xịt như chính tâm trạng của tôi.
Vết sẹo trên bụng vẫn âm ỉ đau.
Nó là minh chứng cho sự ngu ngốc của tôi, cũng là minh chứng cho tình yêu đã chết của chúng tôi.
Sự lạnh lùng của anh ta, tôi đã quen rồi.
Sự giày vò của anh ta, tôi cũng đã quen rồi.
Tôi chỉ không quen với việc, trái tim mình vẫn còn đau khi nghĩ đến anh.
Diệp Khánh Lam, mày thật vô dụng.
Tôi tự nhủ, rồi nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hình ảnh Vũ Thông Đạt cứ lởn vởn trong đầu tôi, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, sự dịu dàng của anh trong quá khứ.
Tất cả đều như những lưỡi dao, đâm sâu vào tim tôi.
Tôi biết, tôi hận anh.
Nhưng tôi cũng biết, sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn còn yêu anh.
Một tình yêu vô vọng và đau khổ.
---