A Nghĩa, người từng xăm tên tôi lên xương quai xanh và hứa bảo vệ tôi, đã chết rồi.
Tôi cầm lấy tiền, biến mất. Năm năm sau, tôi trở về với tư cách một nhà thiết kế nổi tiếng. Còn anh ta, trong sự hối hận muộn màng, lại bắt đầu cuộc săn đuổi điên cuồng.
Chương 1
Hoàng Ngọc Tâm POV:
Bà Hoàng đẩy một tấm séc về phía tôi.
"Một trăm tỷ," bà ấy nói, giọng điệu cao ngạo không chút che giấu. "Cầm lấy số tiền này và biến mất khỏi cuộc đời con trai tôi. Rời khỏi đất nước này, đi đâu cũng được, miễn là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa."
Tôi nhìn lướt qua con số không trên tấm séc, một dãy số dài đến mức khiến người ta hoa mắt. Một trăm tỷ, đủ để một người bình thường sống cả đời không lo cơm áo.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, không thể thở nổi.
Tôi ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ quý phái đối diện. Bà ấy là mẹ của Hoàng Hiếu Nghĩa, người đàn ông tôi yêu.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy tấm séc, gấp nó lại và bỏ vào túi.
Bà Hoàng dường như không ngờ tôi lại dứt khoát như vậy. Bà ấy nhếch môi, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt. "Xem ra cô cũng biết điều đấy. Loại phụ nữ như cô, ngoài tiền ra thì còn biết gì nữa."
Tôi vẫn im lặng.
Bà ấy nói đúng. Tình yêu của tôi, sự kiên trì của tôi, trong mắt họ, có lẽ chẳng đáng một xu.
Tôi đứng dậy, không nói một lời từ biệt, xoay người rời khỏi quán cà phê sang trọng.
Tấm séc trong túi nặng trĩu, như thể nó đang thiêu đốt da thịt tôi.
Tôi trở về căn biệt thự lạnh lẽo. Đây là nhà của Hiếu Nghĩa, cũng là nơi anh giam cầm tôi trong một năm qua.
Ngôi nhà rộng lớn nhưng trống rỗng, không có chút hơi ấm nào.
Tôi bước vào phòng ngủ, ánh mắt vô thức rơi vào khung ảnh trên đầu giường. Trong ảnh, một chàng trai có nụ cười ấm áp như nắng, đang ôm một cô gái có đôi mắt trong veo.
Đó là tôi và Hiếu Nghĩa của ba năm trước.
Ba năm trước, trong một đêm mưa tầm tã, tôi đang trên đường đi làm thêm về thì phát hiện anh nằm bất tỉnh trong một con hẻm nhỏ, người đầy máu. Anh túm lấy gấu quần tôi, yếu ớt cầu xin: "Cứu tôi... tôi sẽ báo đáp cô."
Tôi đã cứu anh, đưa anh về căn phòng trọ chật hẹp của mình. Nhưng khi tỉnh lại, anh đã mất trí nhớ.
Thế là, tôi bất đắc dĩ phải "thu nhận" một người đàn ông xa lạ.
Những ngày tháng sau đó tuy nghèo khó nhưng lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. "A Nghĩa", tôi gọi anh như vậy, là một chàng trai ấm áp và chân thành. Anh sẽ dậy sớm nấu cháo cho tôi, sẽ dùng tiền lương ít ỏi làm thêm để mua cho tôi một chiếc kẹp tóc rẻ tiền, sẽ cõng tôi đi bộ hàng cây số về nhà chỉ vì tôi nói mỏi chân.
Anh từng thì thầm bên tai tôi, rằng anh đã lén xăm tên tôi lên xương quai xanh.
Tôi sờ lên hình xăm của anh, xót xa hỏi: "Có đau không?"
Anh cười ngây ngô, đôi mắt sáng rực chỉ có hình bóng của tôi: "Chỉ cần là em, bao nhiêu đau đớn cũng đáng."
Tôi đã từng tin rằng, chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Cho đến một ngày, anh hồi phục trí nhớ.
Anh không phải là "A Nghĩa" nghèo khó của tôi nữa, mà là Hoàng Hiếu Nghĩa, người thừa kế duy nhất của tập đoàn bất động sản Hoàng Long.
Anh đưa tôi đến căn biệt thự này, cho tôi cuộc sống vật chất đủ đầy. Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi không còn sự ấm áp như xưa. Anh bắt đầu về nhà muộn, trên người luôn phảng phất mùi nước hoa của người phụ nữ khác.
Ngay sau đó, tin tức về anh và thiên kim tiểu thư nhà họ Lê, Lê Bảo Trâm, tràn ngập các mặt báo. Họ được ca ngợi là một cặp trời sinh, một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai tập đoàn lớn.
Tôi lặng lẽ nhìn những bức ảnh họ đứng bên nhau, trái tim như bị hàng ngàn mảnh thủy tinh cứa vào.
Tôi biết, A Nghĩa của tôi đã chết rồi.
Người đàn ông trước mặt tôi bây giờ, là Hoàng Hiếu Nghĩa cao cao tại thượng.
Tôi quyết định sẽ rời đi.
Nhưng trước khi tôi kịp nói lời chia tay, bi kịch đã ập đến.
Tôi nhớ lại buổi tối hôm đó. Tôi ra ngoài để hoàn tất thủ tục du học, tình cờ gặp Hiếu Nghĩa và Lê Bảo Trâm đang dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng.
Anh đang dịu dàng gắp thức ăn cho cô ta, ánh mắt cưng chiều đó, đã từng thuộc về riêng tôi.
Tim tôi đau nhói, tôi vội vàng quay đi, không muốn nhìn thêm nữa. Nhưng chính lúc đó, tôi vô tình làm rơi chiếc dĩa trên bàn.
Âm thanh chói tai vang lên, thu hút sự chú ý của họ.
Hiếu Nghĩa nhìn thấy tôi, đôi mày anh tuấn nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ. "Hoàng Ngọc Tâm? Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi à?"
Giọng anh không một chút tình cảm, chỉ có sự nghi ngờ và chán ghét.
Lê Bảo Trâm đứng dậy, khoác tay Hiếu Nghĩa, giả vờ dịu dàng nói: "Nghĩa, anh đừng nóng. Có lẽ Tâm chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Tâm, hay là em qua đây ngồi cùng bọn chị đi?"
Cô ta kéo tôi ngồi xuống bàn của họ, một cách phô trương như thể cô ta mới là chủ nhân. Cô ta gọi những món ăn đắt tiền mà tôi chưa từng nghe tên, cố tình làm tôi bẽ mặt.
"Tâm, em thử món gan ngỗng này đi, ngon lắm đó."
Tôi lắc đầu.
Bảo Trâm lại cười: "Hay là tôm hùm? Món này là đặc sản ở đây đó."
Cô ta biết rõ tôi bị dị ứng với hải sản.
Đúng lúc đó, điện thoại của Hiếu Nghĩa reo lên, anh ra ngoài nghe máy.
Ngay khi anh vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Lê Bảo Trâm lập tức biến mất. "Hoàng Ngọc Tâm, cô nghĩ cô là ai mà dám ngồi cùng bàn với tôi? Một con nhỏ mồ côi nghèo hèn, cũng mơ tưởng trèo cao sao?"
Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi không có."
"Không có?" Bảo Trâm cười khẩy, rồi đột nhiên, cô ta hất cả bát súp nóng hổi trên bàn. Một nửa đổ lên tay cô ta, một nửa còn lại đổ lên mu bàn chân tôi.
Da thịt tôi bỏng rát.
Hiếu Nghĩa quay lại đúng lúc đó. Anh ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, vội vàng chạy đến bên Bảo Trâm, lo lắng hỏi: "Em có sao không? Có bị bỏng không?"
Bảo Trâm dựa vào lòng anh, giọng nói yếu ớt, đầy oan ức: "Nghĩa, em không sao... Chỉ là... Tâm, em ấy không cố ý đâu..."
Hiếu Nghĩa quay lại, trừng mắt nhìn tôi, giận dữ quát: "Hoàng Ngọc Tâm! Cô điên rồi à? Bảo Trâm có lòng tốt mời cô ăn cơm, cô lại dám làm cô ấy bị thương?"
Anh ta không cho tôi một cơ hội giải thích, bế Bảo Trâm lên và vội vã rời đi.
Trước khi đi, Bảo Trâm còn quay đầu lại, ném cho tôi một nụ cười đắc thắng.