Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Sự tính toán cay đắng của người vợ
Sự tính toán cay đắng của người vợ

Sự tính toán cay đắng của người vợ

5.0
21 Chương
1K Duyệt
Đọc ngay

Cuộc hôn nhân bảy năm của tôi kết thúc vào một buổi chiều mưa ở công trường. Khi tôi ngã từ giàn giáo xuống, nằm giữa vũng máu, tôi phát hiện chồng mình, Hoàng Văn Lương, đang ở Đà Lạt tận hưởng kỳ nghỉ lãng mạn với một người phụ nữ có thai, người có khuôn mặt giống hệt tôi. Anh ta tìm cô ta để mang thai hộ vì áp lực gia tộc, nhưng rồi lại yêu cô ta. Tại một bữa tiệc, khi chiếc kệ trang trí đổ sập, anh ta đã không chút do dự lao đến dùng thân mình che chắn cho cô ta, bỏ mặc tôi, người vợ hợp pháp, nằm giữa đống đổ nát và những mảnh vỡ. Anh ta vội vã bế nhân tình đi cấp cứu, không một lời hỏi han, không một ánh nhìn. Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi không quan trọng bằng đứa con trong bụng "bản sao" của mình. Tình yêu bảy năm chỉ là một trò lừa bịp. Nằm trong bệnh viện, tình cờ nghe được anh ta thú nhận với bạn thân rằng đã yêu cô gái kia, trái tim tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi rút điện thoại, bấm số luật sư. "Hoàn tất thủ tục ly hôn đi, càng nhanh càng tốt."

Mục lục

Chương 1

Cuộc hôn nhân bảy năm của tôi kết thúc vào một buổi chiều mưa ở công trường.

Khi tôi ngã từ giàn giáo xuống, nằm giữa vũng máu, tôi phát hiện chồng mình, Hoàng Văn Lương, đang ở Đà Lạt tận hưởng kỳ nghỉ lãng mạn với một người phụ nữ có thai, người có khuôn mặt giống hệt tôi.

Anh ta tìm cô ta để mang thai hộ vì áp lực gia tộc, nhưng rồi lại yêu cô ta.

Tại một bữa tiệc, khi chiếc kệ trang trí đổ sập, anh ta đã không chút do dự lao đến dùng thân mình che chắn cho cô ta, bỏ mặc tôi, người vợ hợp pháp, nằm giữa đống đổ nát và những mảnh vỡ.

Anh ta vội vã bế nhân tình đi cấp cứu, không một lời hỏi han, không một ánh nhìn.

Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi không quan trọng bằng đứa con trong bụng "bản sao" của mình. Tình yêu bảy năm chỉ là một trò lừa bịp.

Nằm trong bệnh viện, tình cờ nghe được anh ta thú nhận với bạn thân rằng đã yêu cô gái kia, trái tim tôi hoàn toàn chết lặng.

Tôi rút điện thoại, bấm số luật sư.

"Hoàn tất thủ tục ly hôn đi, càng nhanh càng tốt."

Chương 1

Lưu Đan Chi POV:

Cuộc hôn nhân bảy năm của tôi kết thúc vào một buổi chiều mưa ở công trường. Khi tôi ngã từ giàn giáo xuống, chiếc điện thoại văng ra xa, màn hình vỡ nát. Tôi nằm trên nền bê tông lạnh lẽo, máu từ trán chảy xuống, cố gắng gọi tên chồng mình, Hoàng Văn Lương. Nhưng anh không có ở đó. Anh đang ở Đà Lạt, cùng với một người phụ nữ có thai, người có khuôn mặt giống hệt tôi.

Chúng tôi từng là cặp đôi kiểu mẫu trong giới thượng lưu Hà Nội. Tôi, Lưu Đan Chi, một nữ kiến trúc sư thành đạt. Anh, Hoàng Văn Lương, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Thị. Chúng tôi đã có bảy năm yêu nhau say đắm, một cuộc hôn nhân mà ai cũng phải ngưỡng mộ.

"Chi, anh yêu em," Lương thường ôm tôi từ phía sau, cằm tựa vào vai tôi, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai. "Chỉ cần có em là đủ."

Và tôi đã tin vào điều đó. Tôi tin rằng tình yêu của chúng tôi là tất cả.

Nhưng thế giới của Lương không chỉ có tôi. Anh còn có gia đình, có một tập đoàn khổng lồ đang chờ anh kế thừa, và có một người ông đang hấp hối trên giường bệnh.

Áp lực bắt đầu từ đó.

Gia tộc họ Hoàng có một lời nguyền di truyền, một căn bệnh về máu hiếm gặp. Bố của Lương đã mất vì căn bệnh này khi còn trẻ. Ông nội anh, người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Hoàng, cũng đang vật lộn với nó từng ngày. Nỗi sợ hãi về việc tuyệt tự đã ám ảnh họ qua nhiều thế hệ.

"Chi, anh không muốn em phải mạo hiểm," Lương nói với tôi vào một đêm, đôi mắt anh đầy vẻ mệt mỏi và đau khổ. "Anh không thể chịu đựng được nếu em có chuyện gì."

Anh sợ tôi sẽ giống như mẹ anh, người đã qua đời vì những biến chứng khi sinh anh. Anh sợ sự nghiệp mà tôi đã vất vả gầy dựng sẽ bị gián đoạn. Anh sợ hãi tất cả những rủi ro có thể xảy ra.

Vì vậy, anh không muốn có con.

Và tôi, vì yêu anh, đã đồng ý. Tôi đã gạt đi khao khát làm mẹ của chính mình, tự nhủ rằng chỉ cần có anh là đủ. Tôi đã tin rằng tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua tất cả.

Nhưng tôi đã lầm. Tình yêu không thể chống lại được áp lực của một gia tộc sắp đến bờ vực tuyệt tự.

"Chúng ta cần một người thừa kế, Lương à." Giọng ông nội anh yếu ớt nhưng đầy uy quyền vang lên trong căn phòng bệnh ngột ngạt. "Trước khi ông nhắm mắt, ông phải thấy được chắt của mình."

Đó là một mệnh lệnh.

Đêm đó, Lương trở về nhà, cả người nồng nặc mùi rượu. Anh quỳ xuống trước mặt tôi, ôm lấy chân tôi, khóc như một đứa trẻ.

"Chi, anh xin lỗi... Anh phải làm sao đây?"

Tôi ôm lấy anh, trái tim tôi đau như thắt lại. Tôi yêu anh, tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì anh.

"Chúng ta có thể tìm người mang thai hộ," tôi nói, giọng run run.

Lương ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe của anh sáng lên một tia hy vọng. Nhưng rồi anh lại lắc đầu.

"Không, Chi. Anh không muốn một đứa trẻ xa lạ. Anh muốn con của chúng ta."

Và rồi anh đưa ra một đề nghị điên rồ. Một đề nghị đã đẩy cuộc hôn nhân của chúng tôi đến bờ vực thẳm.

Anh muốn tìm một người phụ nữ có ngoại hình giống hệt tôi.

"Chỉ là một giao dịch thôi, Chi à," anh thề thốt, nắm chặt tay tôi. "Cô ấy sẽ chỉ là một cái tử cung, một công cụ. Đứa bé sinh ra sẽ là con của chúng ta. Em sẽ là mẹ của nó. Anh thề, trái tim anh chỉ có mình em."

Tôi đã ngu ngốc tin vào lời thề đó. Tôi đã bị tình yêu làm cho mù quáng. Tôi đã đồng ý.

Và thế là Càm Vân San xuất hiện.

Cô ta là một sinh viên đại học, trẻ trung, ngây thơ, với đôi mắt to tròn và mái tóc dài đen mượt giống hệt tôi. Cô ta có hoàn cảnh khó khăn, cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ. Cô ta là lựa chọn hoàn hảo.

"Chào chị," cô ta cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy vẻ rụt rè. "Em là Vân San."

Tôi nhìn cô ta, một cảm giác bất an kỳ lạ len lỏi trong lòng. Giống như đang soi gương, nhưng tấm gương này lại có một linh hồn khác.

Lương đã giữ đúng lời hứa ban đầu. Anh sắp xếp cho cô ta một căn hộ riêng, chu cấp mọi thứ, nhưng giữ một khoảng cách rõ ràng. Mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng.

Cho đến khi ông nội anh trở bệnh nặng.

Lương bắt đầu vắng nhà thường xuyên hơn.

"Anh phải đến bệnh viện chăm ông," anh nói, giọng điệu vội vã.

Tôi không nghi ngờ gì. Tôi còn tự tay nấu canh, chuẩn bị đồ ăn để anh mang vào cho ông.

Nhưng rồi, tôi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu lạ. Mùi nước hoa nữ thoang thoảng trên áo anh, những cuộc điện thoại lúc nửa đêm mà anh luôn ra ban công để nghe.

Một buổi tối, tôi bị sốt cao. Cả người tôi nóng rực, đầu đau như búa bổ. Tôi gọi cho Lương, giọng tôi yếu ớt.

"Lương, em sốt rồi... Anh về được không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi tôi nghe thấy giọng anh, có chút gì đó không tự nhiên.

"Chi, anh đang bận một cuộc họp quan trọng không thể bỏ được. Em uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi nhé, xong việc anh sẽ về ngay."

Tôi cúp máy, nước mắt lăn dài. Cơ thể tôi nóng, nhưng trái tim tôi lạnh ngắt. Tôi tự an ủi mình rằng anh thực sự bận, rằng anh vẫn yêu tôi.

Mọi thứ vỡ tan vào buổi chiều định mệnh đó.

Tôi đang ở công trường dự án mà tôi tâm huyết nhất. Đó là một khu phức hợp cao cấp, đứa con tinh thần mà tôi đã dồn hết tâm sức trong hai năm qua.

Khi tôi đang đứng trên giàn giáo để kiểm tra kết cấu, một cơn chóng mặt đột ngột ập đến. Tôi loạng choạng, cố gắng bám vào thanh sắt, nhưng mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu quay cuồng.

Tôi ngã.

Tiếng la hét của công nhân vang lên xung quanh. Tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở chân, rồi một cú va đập mạnh ở đầu. Máu bắt đầu chảy, nhuốm đỏ tầm nhìn của tôi.

"Gọi... gọi Hoàng Văn Lương..." tôi thều thào với người trợ lý đang hoảng hốt bên cạnh.

Tôi cố gắng mở điện thoại, màn hình đã vỡ nát. Bàn tay run rẩy, tôi bấm vào số của Lương.

Cuộc gọi được kết nối, nhưng không ai trả lời.

Tôi gọi lại, lần nữa, và lần nữa.

Vô vọng.

Trợ lý của tôi, mặt cắt không còn một giọt máu, đưa điện thoại của cậu ấy cho tôi xem.

Đó là một bức ảnh trên Instagram.

Hoàng Văn Lương. Anh đang ở một khu nghỉ dưỡng sang trọng ở Đà Lạt. Bên cạnh anh là Càm Vân San, cô ta đang mang thai, bụng đã nhô cao. Lương vòng tay ôm lấy eo cô ta, khuôn mặt rạng rỡ một nụ cười hạnh phúc mà tôi đã rất lâu rồi không được thấy.

Anh đang tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng lãng mạn với "bản sao" của tôi, trong khi tôi, người vợ thật sự của anh, đang nằm đây, giữa vũng máu và sự tuyệt vọng.

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu tôi.

Trái tim tôi vỡ vụn thành từng mảnh.

Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện. Chân phải của tôi đã được bó bột. Đầu tôi quấn băng trắng. Cảm giác đau đớn từ thể xác không thể nào so sánh được với nỗi đau đang gặm nhấm tâm hồn tôi.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Lương với bạn thân của anh, Tùng.

"Mày điên rồi, Lương! Đan Chi bị tai nạn, đang nằm viện mà mày lại đưa con bé đó đi du lịch?" Giọng Tùng đầy vẻ tức giận.

Một khoảng lặng. Rồi tôi nghe giọng Lương, một giọng nói mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Trầm thấp, khàn đặc, và chứa đầy một thứ tình cảm mà tôi không thể gọi tên.

"Tùng... tao nghĩ tao yêu cô ấy mất rồi."

Bàn tay tôi siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.

"Yêu? Mày nói yêu? Còn Đan Chi thì sao?"

"Tao không biết... Tao thực sự không biết," giọng Lương đầy vẻ giằng xé. "Ở bên Đan Chi, tao cảm thấy áp lực, tao cảm thấy trách nhiệm. Nhưng ở bên Vân San, tao cảm thấy... tự do. Cô ấy trẻ trung, cô ấy cần tao. Tao... tao nhớ cô ấy, Tùng à. Tao nhớ mùi hương của cô ấy, nhớ nụ cười của cô ấy."

Tôi cảm thấy buồn nôn.

"Vậy mày định thế nào?" Tùng hỏi.

"Tao sẽ lo cho Đan Chi. Nhưng sau khi đứa bé ra đời... tao sẽ cho Vân San một danh phận. Cô ấy xứng đáng có được điều đó."

Một danh phận.

Vậy còn tôi thì sao? Tôi là gì trong kế hoạch của anh?

Nước mắt tôi không thể rơi được nữa. Chỉ có một cảm giác trống rỗng đến đáng sợ.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa.

Lương và Tùng giật mình quay lại. Thấy tôi, Lương có chút bối rối.

"Chi... em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào?" Anh ta bước tới, định nắm tay tôi.

Tôi lùi lại một bước.

"Em không sao," tôi nói, giọng tôi bình thản đến lạ. "Cảm ơn anh đã quan tâm."

Tùng nhìn tôi với ánh mắt áy náy. Anh ta lắp bắp: "Bọn anh... bọn anh chỉ đang nói chuyện công việc thôi."

Tôi mỉm cười. Một nụ cười trống rỗng.

"Không sao đâu. Em hiểu mà."

Lương thở phào nhẹ nhõm, dường như tin rằng tôi không nghe thấy gì. Anh ta tiếp tục đóng vai người chồng yêu vợ, ân cần hỏi han.

"Em có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em nhé?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Càm Vân San đâu rồi?"

Lương thoáng sững sờ. Anh ta vội vàng giải thích. "À... cô ấy... cô ấy chỉ là công cụ thôi mà, em biết mà. Xong việc anh sẽ cho cô ấy một khoản tiền rồi để cô ấy đi. Em đừng suy nghĩ nhiều."

Công cụ.

Ngay cả lúc này, anh ta vẫn còn nói dối.

"Em mệt rồi," tôi nói, quay lưng lại với anh ta. "Em muốn nghỉ ngơi."

Lương định nói gì đó, nhưng điện thoại của anh ta reo lên. Anh ta liếc nhìn màn hình, khuôn mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.

Đó là Càm Vân San.

Tôi nghe loáng thoáng giọng cô ta ở đầu dây bên kia, nũng nịu và đòi hỏi.

"Lương, em thèm ăn súp vi cá ở nhà hàng X... Anh mua cho em đi. À, với lại cái túi Hermes em xem hôm trước... anh nhớ mua cho em nhé?"

Sắc mặt Lương thay đổi. Anh ta vội vã nói với tôi: "Chi, anh có việc gấp phải đi. Em nghỉ ngơi đi nhé, anh sẽ quay lại ngay."

Tôi không trả lời, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ.

Anh ta đi rồi.

Tôi nằm đó, nhìn trần nhà trắng toát. Mọi thứ đã chấm dứt.

Không còn nước mắt. Không còn đau khổ.

Chỉ còn lại sự quyết đoán.

Tôi rút chiếc điện thoại mới mà trợ lý vừa mang đến, bấm số luật sư của mình.

"Hoàn tất thủ tục ly hôn đi," tôi nói, giọng tôi không một chút do dự. "Càng nhanh càng tốt."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 21   11-07 00:38
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY