/0/95850/coverbig.jpg?v=c3a0ae46554c9292a2ce6aaf288de420)
tôi kết thúc vào một buổ
hồng mình, Hoàng Văn Lương, đang ở Đà Lạt tận hưởng kỳ nghỉ lãng m
thai hộ vì áp lực gia tộc
ng chút do dự lao đến dùng thân mình che chắn cho cô ta, bỏ mặ
đi cấp cứu, không một lời h
ọng bằng đứa con trong bụng "bản sao" của m
h ta thú nhận với bạn thân rằng đã yêu cô
n thoại, bấ
c ly hôn đi, càn
ươ
an Ch
ại văng ra xa, màn hình vỡ nát. Tôi nằm trên nền bê tông lạnh lẽo, máu từ trán chảy xuống, cố gắng gọi tên chồng mình, Hoàn
kiến trúc sư thành đạt. Anh, Hoàng Văn Lương, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng
hía sau, cằm tựa vào vai tôi, giọng nói trầ
ó. Tôi tin rằng tình yêu
gia đình, có một tập đoàn khổng lồ đang chờ anh kế t
bắt đầu
mất vì căn bệnh này khi còn trẻ. Ông nội anh, người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Hoàng, c
tôi vào một đêm, đôi mắt anh đầy vẻ mệt mỏi và đau k
chứng khi sinh anh. Anh sợ sự nghiệp mà tôi đã vất vả gầy dựn
h không mu
mẹ của chính mình, tự nhủ rằng chỉ cần có anh là đủ. Tôi
thể chống lại được áp lực của một
ếu ớt nhưng đầy uy quyền vang lên trong căn phòng bệnh ngột ng
một mệ
nặc mùi rượu. Anh quỳ xuống trước mặt tô
lỗi... Anh phả
au như thắt lại. Tôi yêu anh,
người mang thai hộ,"
hoe của anh sáng lên một tia hy
uốn một đứa trẻ xa lạ. A
rồ. Một đề nghị đã đẩy cuộc hôn n
ười phụ nữ có ngoại
ô ấy sẽ chỉ là một cái tử cung, một công cụ. Đứa bé sinh ra sẽ là con
hề đó. Tôi đã bị tình yêu làm
Càm Vân Sa
òn và mái tóc dài đen mượt giống hệt tôi. Cô ta có hoàn cảnh khó khăn,
, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy
n lỏi trong lòng. Giống như đang soi gương,
a một căn hộ riêng, chu cấp mọi thứ, nhưng giữ một khoả
ông nội anh
vắng nhà thư
iện chăm ông," anh n
n tự tay nấu canh, chuẩn bị đ
ùi nước hoa nữ thoang thoảng trên áo anh, những cuộc
ời tôi nóng rực, đầu đau như búa bổ.
t rồi... Anh
c. Rồi tôi nghe thấy giọng anh
g không thể bỏ được. Em uống thuốc rồi ng
, nhưng trái tim tôi lạnh ngắt. Tôi tự an ủi m
vào buổi chiề
ất. Đó là một khu phức hợp cao cấp, đứa con tinh
n chóng mặt đột ngột ập đến. Tôi loạng choạng, cố gắng bám v
i
ảm thấy một cơn đau nhói ở chân, rồi một cú va đập mạ
." tôi thều thào với người tr
n hình đã vỡ nát. Bàn tay run
ết nối, nhưng k
, lần nữa,
v
g còn một giọt máu, đưa điện
ức ảnh trên
à Càm Vân San, cô ta đang mang thai, bụng đã nhô cao. Lương vòng tay ôm lấy eo cô
sao" của tôi, trong khi tôi, người vợ thật sự của
lớn vang lên
vỡ vụn thàn
ớc mắt tôi
được bó bột. Đầu tôi quấn băng trắng. Cảm giác đau đớn từ thể xác
nghe được cuộc nói chuyện điện thoại
, đang nằm viện mà mày lại đưa con bé đó
mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Trầm thấp, khàn
nghĩ tao yêu
hặt lại, móng tay
yêu? Còn Đan
hấy áp lực, tao cảm thấy trách nhiệm. Nhưng ở bên Vân San, tao cảm thấy... tự do. Cô ấy trẻ trung,
thấy b
nh thế nào?
a bé ra đời... tao sẽ cho Vân San một da
danh
o? Tôi là gì trong
được nữa. Chỉ có một cảm
nhàng
h quay lại. Thấy tôi,
y trong người thế nào?" Anh t
lại mộ
iọng tôi bình thản đến lạ.
nh ta lắp bắp: "Bọn anh... bọn anh
. Một nụ cườ
o đâu. Em
g tôi không nghe thấy gì. Anh ta tiếp tục
ì không? Anh đi
hẳng vào m
n San đ
. cô ấy chỉ là công cụ thôi mà, em biết mà. Xong việc anh sẽ ch
ng
ày, anh ta vẫ
quay lưng lại với anh t
của anh ta reo lên. Anh ta liếc nhìn
Càm Vâ
ọng cô ta ở đầu dây bên
Anh mua cho em đi. À, với lại cái túi Herme
với tôi: "Chi, anh có việc gấp phải đi.
ời, chỉ im lặng
ta đ
ần nhà trắng toát.
ớc mắt. Khôn
lại sự q
mới mà trợ lý vừa mang đế
ôi nói, giọng tôi không một chú

GOOGLE PLAY