an Ch
ng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào. Ngay cả một tin nhắn hỏi thăm
o tôi mỗi tối trước khi ngủ. Giờ đây, thói qu
e. Tôi đến thăm lại ngôi trường đại học kiến
ồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây phư
năm cuối Hoàng Văn Lương, với nụ cười rạng r
ọt ngào nhưng c
g suy nghĩ thì một cảnh
àm Vân San đang đi d
ó là chiếc áo phông trắng và quần jeans đơn giản. Trông anh t
c váy yếm xinh xắn, tóc tết hai bên, trô
rong tay, trông giống như
viên đi ngang qua trầm trồ. "Giống như n
ân San chạy tới. "San, đây là
đầu, khuôn mặt ửng hồng.
mỉm cười, một nụ cười cưng chiều,
em đi ăn chè nhé?" anh
"Quán mà anh nói ngày xưa anh hay đưa chị...
, rồi anh ta cúi xuống, hôn nhẹ lên
ấy áp lực. Ở bên Vân San, anh ta mới
ra l
kế của một tập đoàn. Nhưng bên cạnh cô ta, anh
đơn giản, sự phụ thuộc của cô ta. Cô ta mang đến cho anh ta cảm giác được làm người hùng, được ch
ư bị ai đó
i khỏi nơi đau lòng này. Nhưn
giật mình, rồi v
cô ta nói, giọng có chút lắp b
ngắt lời cô ta, giọng tôi bì
chậu cây cảnh từ tầng trên của
n t
Càm Vân San
h. Nhưng một vài mảnh sành đã văng
êu lên một t
ới. Anh ta nhìn thấy vết thương trên chân cô t
ữa đây? Cô theo dõi chúng tôi à?
sững
rằng tôi đã
thành một người phụ nữ độc ác
n rồi!" tôi hét lên, lần
bế thốc Vân San lên, vội vã ch
g đó, c
i lo cho Càm Vân San. Tôi chỉ muốn xem, ngư
hóm máu của cô ta là nhóm máu hiếm, bện
ương nói với bác sĩ, không một c
Bác sĩ có vẻ ngần ngại. "Anh vừa mới bì
ắt lên. "Cứu cô ấy trước đã!
sức khỏe của mình, thậm chí là tín
Khi tôi bị tai
ệnh, sắc mặt tái nhợt v
của Vân San
g bệnh, lặng lẽ làm thủ
anh ta liên tụ
San... đừn
i hoàn toàn
gì để níu
thoại tôi reo lên.
và mọi thủ tục đi P

GOOGLE PLAY