Khi tỉnh lại trong bệnh viện với cánh tay gãy, tôi run rẩy bấm một dãy số quốc tế.
"Tôi đồng ý cuộc hôn nhân hợp đồng với Chung Nhật Khang."
"Điều kiện là gia tộc họ Chung phải giúp gia đình tôi chuyển toàn bộ tài sản sang Singapore trong vòng một tuần."
Chương 1
Khuất Diệu Oanh POV:
Đây là lần thứ mười tôi mặc váy cưới, và cũng là lần thứ mười hôn lễ của tôi với Bằng Văn Thiện bị hủy bỏ.
Mỗi khi hôn lễ của chúng tôi sắp diễn ra, Đào Bảo Yến, cô em gái nuôi của Thiện, sẽ phát bệnh. Cô ta mắc một chứng "rối loạn lo âu" kỳ lạ, chỉ phát tác khi thấy tôi hạnh phúc.
Cô ta sẽ bắt đầu nôn mửa, co giật, thậm chí là ngất xỉu ngay tại hiện trường.
Và mỗi lần như vậy, Bằng Văn Thiện, vị hôn phu của tôi, sẽ bỏ lại tôi, một cô dâu đang mặc váy cưới lộng lẫy, để đưa Bảo Yến đến bệnh viện.
Anh ta sẽ nói với giọng đầy áy náy: "Oanh, đợi anh, anh đưa Yến Yến đến bệnh viện rồi sẽ quay lại ngay."
Nhưng anh ta chưa bao giờ quay lại.
Lần này, anh ta không nói những lời đó nữa.
Anh ta xé toạc chiếc váy cưới haute couture trị giá hàng chục tỷ đồng của tôi, kéo tôi ra khỏi lễ đường trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Anh ta nhét tôi vào xe, lái đến một công trường bỏ hoang ở ngoại ô.
"Thiện, anh làm gì vậy? Thả em ra!" Tôi sợ hãi vùng vẫy.
Anh ta không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng như băng. Anh ta lôi tôi ra khỏi xe, trói tôi vào một cây cột xi măng lạnh lẽo.
Sợi dây thừng thô ráp ma sát vào làn da mỏng manh của tôi, đau rát.
"Bằng Văn Thiện, anh điên rồi sao?" Tôi gào lên.
Anh ta vẫn im lặng, dùng một mảnh vải rách bịt miệng tôi lại, sau đó lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn tôi.
Một lúc sau, một chiếc xe khác lái đến. Đào Bảo Yến bước xuống xe, trên người vẫn mặc chiếc váy phù dâu màu hồng nhạt.
Cô ta bước đến trước mặt tôi, nụ cười trên môi ngọt ngào nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
"Chị Diệu Oanh, chị trông thảm hại quá."
Cô ta giơ tay lên, tát mạnh vào mặt tôi.
"Chát!"
Một bên má tôi lập tức sưng lên, khóe miệng rỉ máu.
"Chị biết không? Mỗi lần nhìn thấy chị mặc váy cưới, tôi lại cảm thấy ghê tởm."
Cô ta lại giơ tay lên, nhưng lần này không tát xuống. Cô ta nhíu mày, xoa xoa cổ tay.
"Ôi, tay mình đau quá. Anh Thiện, anh giúp em đi."
Bằng Văn Thiện lập tức bước tới, dịu dàng ôm cô ta vào lòng. "Yến Yến, em sao vậy? Có phải bệnh lại tái phát rồi không?"
"Em không sao, chỉ là đánh người mỏi tay quá." Đào Bảo Yến tựa vào lòng anh ta, yếu ớt nói. "Anh Thiện, anh giúp em dạy dỗ cô ta được không? Cô ta dám quyến rũ anh, em ghét cô ta lắm."
"Được, chỉ cần em vui là được." Bằng Văn Thiện hôn lên trán cô ta, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Anh ta quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Anh ta xắn tay áo sơ mi lên, bước đến trước mặt tôi.
"Oanh, Yến Yến nói em quyến rũ anh. Em phải bị phạt."
Anh ta giơ tay lên, tát mạnh vào mặt tôi.
"Chát!"
"Chát!"
"Chát!"
Anh ta tát liên tiếp mười mấy cái, hai bên má tôi sưng vù, đau đến mất cảm giác.
Tôi nhìn anh ta, nước mắt lưng tròng. Đây là người đàn ông tôi đã yêu suốt mười năm.
Anh ta dừng lại, hài lòng nhìn bộ dạng thảm hại của tôi.
"Đau không?" Anh ta hỏi, giọng nói vẫn dịu dàng như trước.
Bàn tay tài hoa của tôi, bàn tay đã thiết kế ra vô số tác phẩm thời trang kinh điển, giờ đây bị anh ta dùng gậy gỗ đánh gãy.
Tiếng xương gãy "rắc" một tiếng giòn tan vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe đến rợn người.
Cơn đau khủng khiếp ập đến, tôi gần như ngất đi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt tuyệt vọng. Tình yêu, sự mong chờ, tất cả đều tan thành tro bụi trong giây phút này.
Anh ta dịu dàng lau đi vệt máu trên khóe miệng tôi.
"Oanh, đừng trách anh. Yến Yến đáng thương lắm, gia đình con bé đã cứu mạng anh. Anh không thể để con bé chịu bất cứ tổn thương nào."
Anh ta nói, như thể mọi chuyện anh ta làm đều là vì bất đắc dĩ.
"Em ở đây đợi anh một lát, anh đưa Yến Yến về rồi sẽ quay lại đón em."
Anh ta bế Đào Bảo Yến lên, xoay người rời đi.
Đào Bảo Yến nằm trong lòng anh ta, quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười đắc thắng.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi từ trong miệng tôi phun ra, nhuộm đỏ mảnh vải trắng đang bịt miệng tôi.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.
Tôi nhớ lại mười năm qua, mười lần tổ chức hôn lễ.
Lần đầu tiên, khi cha xứ hỏi tôi có đồng ý lấy Bằng Văn Thiện làm chồng không, Đào Bảo Yến đột nhiên lao lên, dùng dao gọt hoa quả đâm vào bụng tôi.
Máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh.
Bằng Văn Thiện hoảng hốt, nhưng anh ta không chạy đến bên tôi mà lại ôm lấy Đào Bảo Yến đang run rẩy.
"Yến Yến, đừng sợ, có anh ở đây."
Tôi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, vết thương chỉ cách tim vài milimet.
Bác sĩ nói tôi có thể sống sót là một kỳ tích.
Lần thứ hai, khi chúng tôi chuẩn bị trao nhẫn, Đào Bảo Yến lại bưng một chậu nước nóng hắt về phía tôi.
Bạn thân của tôi đã lao ra che chắn cho tôi, kết quả là cả lưng cô ấy bị bỏng nặng.
Đào Bảo Yến cũng bị nước nóng bắn vào tay, la hét thảm thiết.
Tôi quỳ xuống cầu xin Bằng Văn Thiện tha cho bạn tôi, nhưng anh ta lại tát tôi một cái trước mặt mọi người.
"Khuất Diệu Oanh, cô còn dám cầu xin cho nó? Yến Yến bị bỏng nặng như vậy, cô có mắt không?"
Sau đó, anh ta bắt tôi phải quỳ gối xin lỗi Đào Bảo Yến.
Tôi đã từng nghĩ đến việc hủy hôn.
Nhưng Bằng Văn Thiện lại quỳ xuống trước mặt tôi và các bậc trưởng bối, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ.
"Oanh, anh sai rồi. Anh hứa đây là lần cuối cùng. Em cho anh một cơ hội nữa được không?"
Anh ta hứa hẹn hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng thất hứa.
Tôi thật ngốc, lại tin vào lời hứa của một kẻ lừa dối.
Thời gian trôi đi, trời bắt đầu đổ mưa.
Cơn mưa lạnh lẽo xối xả vào người tôi, khiến tôi run lên cầm cập.
Chiếc váy cưới mỏng manh sớm đã ướt sũng, dính chặt vào người, lạnh buốt.
Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.
Tôi cắn mạnh vào môi mình, cơn đau giúp tôi tỉnh táo hơn một chút.
Tôi không thể chết ở đây. Bố mẹ tôi sẽ rất đau lòng.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể chống cự được sự mệt mỏi và lạnh giá, từ từ nhắm mắt lại.
...
Cơn đau buốt từ cánh tay khiến tôi tỉnh giấc.
Tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Tôi cố gắng cử động, nhưng toàn thân đau nhức, không còn chút sức lực nào.
"Oanh, con tỉnh rồi à?" Giọng nói lo lắng của mẹ tôi, Khuất Cẩm Hạnh, vang lên bên tai.
Bà vội vàng chạy đến bên giường, nắm lấy tay tôi.
"Con làm mẹ sợ chết khiếp. Con mà có mệnh hệ gì, mẹ biết sống sao đây?"
"Mẹ... điện thoại..." Tôi khó khăn lên tiếng, cổ họng khô rát.
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, nhưng hành động đơn giản này cũng khiến tôi đau đến nhíu mày.
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt đau lòng, vội vàng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi run rẩy bấm một dãy số quốc tế.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Tôi đồng ý cuộc hôn nhân hợp đồng với Chung Nhật Khang."
"Điều kiện là gia tộc họ Chung phải giúp gia đình tôi chuyển toàn bộ tài sản sang Singapore trong vòng một tuần."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên.
"Được."
"Một tuần sau, tôi sẽ đích thân đến đón cô."