Giây phút đó, tôi chợt hiểu ra, tình yêu của tôi, thậm chí cả mạng sống của tôi, trong mắt họ chưa bao giờ đáng giá.
Khi được cứu sống, tôi đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc. Ngày họ hối hận tìm đến, tôi chỉ mỉm cười, lạnh lùng nói:
"Hai vị Trang tổng, phiền hai người đừng đến làm phiền cuộc sống của vợ chồng tôi nữa."
Chương 1
Đào Giao Linh POV:
Tôi đã từng yêu sâu đậm hai người đàn ông, nhưng cả hai đều là anh họ của tôi. Một người đã bỏ rơi tôi vì lợi ích gia tộc, còn người kia tiếp cận tôi chỉ để biến tôi thành một quân cờ trong vở kịch tình yêu của anh ta.
Khi tất cả những lời nói dối bị phơi bày, họ đã đẩy tôi vào một cuộc hôn nhân sắp đặt, gả tôi cho một đại gia tàn tật ở Đà Nẵng, người bị đồn là đã mất khả năng làm đàn ông.
Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc đời mình cứ thế mà chìm trong bóng tối.
Nhưng tôi đã nhầm.
Nỗi đau lớn nhất không phải là bị phản bội, mà là khi bạn nhận ra, ngay từ đầu, bạn đã chẳng là gì trong mắt họ cả.
Trong căn biệt thự xa hoa của nhà họ Trang, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, một vật trang trí mang tên "tiểu thư" nhưng thực chất lại sống không khác gì người giúp việc.
Mười năm trước, sau khi bố mẹ tôi qua đời trong một tai nạn, chú thím đã đưa tôi từ một thị trấn nhỏ về Hà Nội. Họ cho tôi cuộc sống vật chất đủ đầy, nhưng cũng tước đi của tôi sự tự do và lòng tự trọng.
Tôi biết ơn họ, vì vậy tôi luôn cố gắng làm mọi thứ để báo đáp, kể cả việc trở thành cái bóng của chính mình trong ngôi nhà này.
Tôi có hai người anh họ. Anh cả, Trang Đức Thắng, là người thừa kế của tập đoàn Trang Gia, lạnh lùng, quyết đoán, luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng hàng đầu. Anh hai, Trang Thành Đạt, là một nghệ sĩ lãng tử, phóng khoáng, luôn mang vẻ ngoài bất cần đời.
Và tôi, một cách ngu ngốc, đã yêu cả hai người họ.
Mối tình đầu của tôi là với Trang Đức Thắng. Đó là một bí mật tội lỗi được chôn giấu suốt ba năm. Chúng tôi lén lút yêu nhau sau lưng mọi người, trong những góc khuất của căn biệt thự rộng lớn.
Tôi vẫn nhớ như in cái đêm anh ôm tôi trong vòng tay, trong căn phòng áp mái cũ kỹ của tôi, nơi duy nhất chúng tôi có thể thuộc về nhau. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai tôi.
"Giao Linh, đợi anh thêm hai năm nữa. Khi anh hoàn toàn nắm quyền kiểm soát Trang Gia, anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta. Anh sẽ cưới em."
Lời hứa đó, giống như một viên kẹo ngọt, đã nuôi dưỡng hy vọng trong tôi suốt một thời gian dài. Tôi đã tin vào nó, tin rằng một ngày nào đó, tôi có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh.
Nhưng lời hứa của đàn ông, đặc biệt là của một người đàn ông như Trang Đức Thắng, mỏng manh như một làn khói.
Một tháng sau lời hứa đó, tập đoàn Trang Gia gặp khủng hoảng tài chính nghiêm trọng. Chú thím tôi đã quyết định dùng hôn nhân để cứu vãn cơ nghiệp. Và người được chọn để kết hôn với Đức Thắng không phải là tôi, mà là Khổng Khánh Vân, tiểu thư của tập đoàn Khổng Thị, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Trang Gia.
Ngày Đức Thắng đưa Khánh Vân về ra mắt gia đình, tôi đứng ở góc cầu thang, nhìn họ tay trong tay, trông thật xứng đôi. Anh vẫn là người đàn ông lịch lãm, điềm tĩnh đó, nhưng ánh mắt anh nhìn cô ấy lại là thứ tôi chưa bao giờ có được.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Tối hôm đó, anh tìm đến phòng tôi. Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, không một chút biểu cảm.
"Giao Linh, anh xin lỗi. Nhưng đây là cách duy nhất để cứu Trang Gia. Em hiểu cho anh."
"Hiểu?" Tôi cười một cách cay đắng. "Anh muốn em hiểu điều gì? Hiểu rằng tình yêu ba năm của chúng ta không đáng một xu so với lợi ích gia tộc sao?"
"Tình cảm không thể đong đếm bằng tiền bạc, nhưng sự tồn vong của cả một gia tộc thì có." Giọng anh lạnh như băng. "Khánh Vân là lựa chọn tốt nhất cho anh và cho cả gia đình này. Em nên chấp nhận sự thật."
Anh nói xong rồi quay người rời đi, bỏ lại tôi một mình với trái tim tan vỡ.
Tôi đã chìm trong đau khổ suốt một thời gian dài, cho đến khi Trang Thành Đạt trở về. Anh vừa kết thúc chuyến lưu diễn ở châu Âu.
Không giống như Đức Thắng lạnh lùng, Thành Đạt luôn ấm áp và dịu dàng. Anh ấy giống như một cơn gió xuân, thổi tan đi mùa đông giá lạnh trong lòng tôi.
Anh ấy biết chuyện của tôi và Đức Thắng. Anh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, dùng những hành động nhỏ nhặt để an ủi tôi.
"Giao Linh, đừng khóc nữa. Nước mắt không hợp với em đâu." Anh đưa cho tôi một tờ khăn giấy, giọng nói dịu dàng.
Anh đưa tôi đi dạo, kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị ở châu Âu. Anh vẽ cho tôi những bức tranh, trong đó tôi luôn là một cô công chúa mỉm cười rạng rỡ.
"Anh muốn thấy em cười. Nụ cười của em là điều đẹp nhất trên đời."
Dần dần, tôi bắt đầu dựa dẫm vào sự dịu dàng của anh. Anh đã lấp đầy khoảng trống mà Đức Thắng để lại.
Một buổi tối, anh đưa tôi đến một cánh đồng hoa oải hương ở ngoại ô. Dưới ánh hoàng hôn, anh quỳ một chân xuống, chìa ra một sợi dây chuyền có mặt hình giọt nước.
"Giao Linh, anh biết em vẫn còn đau khổ vì chuyện của anh cả. Nhưng anh muốn em biết, anh yêu em. Anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Hãy cho anh một cơ hội, được không?"
Tôi đã do dự. Nhưng sự chân thành trong mắt anh, sự ấm áp mà anh mang lại, đã khiến tôi không thể từ chối. Tôi đã gật đầu, cho phép anh đeo sợi dây chuyền vào cổ mình.
Chúng tôi bắt đầu một mối quan hệ mới, cũng là một bí mật khác trong căn nhà này. Nhưng lần này, tôi cảm thấy được yêu thương, được trân trọng.
Thành Đạt không bao giờ hứa hẹn. Anh chỉ dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình. Anh dạy tôi vẽ, đưa tôi đến những nơi đẹp nhất, mua cho tôi những món quà tôi thích. Anh biến tôi từ một cô bé Lọ Lem trở thành một nàng công chúa thực sự.
Mọi thứ thật ngọt ngào, đến mức tôi gần như quên đi nỗi đau cũ. Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ đây mới là tình yêu đích thực của đời mình.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy cuộc trò chuyện của anh với một người bạn trên máy tính của anh. Anh quên không tắt màn hình.
"Thành Đạt, mày định diễn kịch đến bao giờ nữa? Mày thực sự yêu con bé Giao Linh đó à?"
"Yêu? Mày đùa à?" Giọng anh trong đoạn chat đầy vẻ giễu cợt. "Nó chỉ là một con ngốc dễ dụ thôi. Tao tiếp cận nó chỉ vì Khánh Vân. Vân lo con bé đó sẽ phá hoại đám cưới của cô ấy và anh cả, nên nhờ tao quyến rũ nó, để nó không còn tâm trí nào mà gây rối nữa."
"Thế mày không sợ bị lộ à?"
"Sợ gì chứ? Nó yêu tao đến chết đi sống lại. Chỉ cần tao nói vài lời ngon ngọt là nó tin sái cổ ngay. Đợi đến khi anh cả và Khánh Vân kết hôn xong, tao sẽ đá nó đi. Một con nhỏ mồ côi như nó, có tư cách gì mà ở bên cạnh tao?"
Tay tôi run rẩy. Chiếc máy tính bảng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch. Sự dịu dàng, sự quan tâm, những lời yêu thương... tất cả đều là giả dối. Tôi chỉ là một con rối trong tay anh ta, một công cụ để anh ta lấy lòng người con gái anh ta thực sự yêu - vị hôn thê của anh trai mình.
Tôi nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào đã qua. Những bức tranh anh vẽ cho tôi, những món quà anh tặng, những nơi anh đưa tôi đến... Tất cả đều là một phần của một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng.
Anh ta biết tôi thích hoa oải hương, nên đã tạo ra một buổi tỏ tình lãng mạn ở cánh đồng hoa.
Anh ta biết tôi thích vẽ, nên đã dùng hội họa để tiếp cận tôi.
Anh ta biết tôi khao khát được yêu thương, nên đã dùng sự dịu dàng để lừa dối tôi.
Tôi chỉ là một con ngốc, một kẻ thay thế đáng thương.
Tôi cảm thấy thật ghê tởm. Ghê tởm anh ta, ghê tởm chính bản thân mình.
Nước mắt tôi trào ra không thể kiểm soát. Tôi ngồi sụp xuống sàn, cảm giác như cả thế giới của mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Đúng lúc đó, thím tôi bước vào phòng. Thấy bộ dạng của tôi, bà không hề tỏ ra quan tâm, ngược lại còn nhíu mày khó chịu.
"Giao Linh, con lại làm sao thế? Suốt ngày chỉ biết khóc lóc. Con có biết là trông rất phiền phức không?"
Tôi vội lau nước mắt, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. "Con... con không sao ạ."
"Không sao thì tốt." Bà ta ném cho tôi một tập tài liệu. "Xem đi. Chú thím đã tìm cho con một mối hôn sự tốt. Con nên biết ơn và chuẩn bị cho tốt vào."
Tôi run rẩy mở tập tài liệu ra. Trên đó là thông tin của một người đàn ông tên Cao Hoàng Nhân, một đại gia công nghệ nổi tiếng ở Đà Nẵng. Nhưng điều khiến tôi sững sờ là dòng chữ ghi chú bên dưới: "Bị liệt hai chân sau tai nạn xe hơi, có khả năng mất chức năng sinh lý."
Tôi ngước lên nhìn thím, không thể tin vào mắt mình.
Bà ta nhếch mép cười một cách lạnh lùng. "Sao? Con không hài lòng à? Đừng quên con chỉ là đứa con nuôi của nhà này. Nuôi con lớn đến từng này, cũng đến lúc con phải báo đáp gia đình rồi. Gả cho nhà họ Cao, Trang Gia chúng ta sẽ có được một hợp đồng béo bở. Đây là giá trị duy nhất của con."
Giá trị duy nhất của tôi...
Tôi chợt nhớ ra, mười năm trước, chú thím nhận nuôi tôi không phải vì tình thương, mà vì một lời phán của thầy bói. Ông ta nói rằng, mệnh của tôi có thể mang lại may mắn và tài lộc cho gia đình họ.
Hóa ra, ngay từ đầu, tôi đã là một công cụ.
Những năm qua, tôi đã cố gắng làm mọi thứ, chịu đựng mọi sự bất công, chỉ để đổi lấy một chút tình thương, một chút sự công nhận. Nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ là một món hàng để trao đổi.
Sự phản bội của Đức Thắng, sự lừa dối của Thành Đạt, sự lạnh lùng của chú thím... tất cả đã nghiền nát tôi.
Tôi mệt mỏi rồi.
Thực sự mệt mỏi rồi.
Tôi nhìn thím, giọng nói bình thản đến lạ thường.
"Được ạ. Con đồng ý."
Thím tôi có vẻ hài lòng với sự ngoan ngoãn của tôi. "Tốt. Con biết điều như vậy là được. Đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau. Con chuẩn bị đi."
"Vâng."
Bà ta vừa quay người định rời đi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Trang Thành Đạt bước vào, trên môi vẫn là nụ cười lãng tử thường ngày.
"Mẹ, Giao Linh, hai người đang nói chuyện gì thế?"
Anh ta bước đến, tự nhiên khoác vai tôi, kéo tôi vào lòng. "Giao Linh, đi thôi, anh có thứ này hay lắm cho em xem."
Tôi cứng đờ người, mùi nước hoa quen thuộc trên người anh ta khiến tôi buồn nôn. Tôi đã từng nghĩ rằng mùi hương này thật dễ chịu, nhưng bây giờ, nó chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi theo phản xạ muốn đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực.
Thành Đạt không để ý đến sự khác thường của tôi, anh ta kéo tôi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng, nụ cười trên môi anh ta biến mất. Anh ta đẩy tôi vào tường, cúi xuống, đôi môi mang theo hơi rượu áp lên môi tôi.