ao Lin
ới mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi
hương mà tôi đã từng chìm đắm trong đó, nhưn
năng đẩy mạ
ánh
phản kháng của tôi. Anh ta nhíu mày,
sao thế? Ai c
hư trước. "Đừng giận nữa mà. Anh biết em buồn chuyện củ
n rẩy vì tức giận và ghê tởm. "Trang Thành Đạt,
Nhưng tôi không muốn vạch trần. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi
ên môi cứng lại. Anh ta nhìn tôi
vậy? Anh
i đau vì Đức Thắng. Anh ta nghĩ rằng sự tứ
g anh ta không xứng đáng với em. Anh ta đã chọn
bạo. Anh ta nắm chặt lấy cằm tôi, é
em bây-giờ là anh. Người yêu em là anh. Tại
rào ra. Tôi cười m
có tư cách nói từ 'yêu' sao? An
học giận anh ta. Anh ta hiểu lầm rằng tôi đang
n đáng sợ. "Giao Linh, em đừng t
i lên, ném tôi lên chiếc gi
m nệm mềm mại, nhưng trái
toạc chiếc váy của tôi. Ánh mắt anh ta đỏ ngầ
phải là anh cả? Anh ta
g lời nói ghen tuông và tức giậ
có. Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng sức
, anh bỏ tôi ra!
ông muốn? Là vì anh không phải Trang Đức Thắng sao
g trong anh ta. Anh ta cúi xuống, điên cuồng hôn lên môi, lê
ng? Anh ta có tất cả mọi thứ. Gia tộc, sự nghiệp, và cả em nữ
giọng nói đầy đa
ao em không bao giờ nhìn anh? Tạ
sững
ờ
đang nó
ại sao em không
.. không phải
iệng anh ta, kh
hổng Kh
ng băng lớn đè nặng, lạnh
ng cố gắng chiếm đoạt tôi, trong đầu anh ta
là g
cụ để anh ta phát tiết d
n đỉnh điểm. Tôi dùng hết sức lực
h
giòn giã trong că
a tôi làm cho tỉnh táo lại. Anh ta nhìn tôi,
inh...
nh ta, giọng nói lạnh như băng. "Tran
người anh ta. Anh ta nhìn thấy những vết bầm tím trên cổ t
... Anh say quá... Anh
khuôn mặt tôi, giọng nó
hấy gì nữa. Trái ti
à thật sao?" Tôi hỏi, giọng
rồi, nói linh tinh thôi. Giao Linh, em đ
hững lời
i để tiếp tục diễ
ắng ngồi dậy. "Tôi mệt
a giữ tay tôi lại, k
hắm m
. Tất cả nên

GOOGLE PLAY