Sống sót trở về từ cõi chết, tôi quyết định rời khỏi chiếc lồng son giả tạo đó. Vũ Tịnh, vở kịch của anh, đến lúc phải hạ màn rồi.
Chương 1
Hạ Điệp Anh POV:
"Minh Khôi, đừng nghịch nữa!" Tôi nhẹ nhàng nói, tay vẫn đang cẩn thận mài một lớp sơn trên tấm vóc.
Thằng bé bĩu môi, ném mảnh vỏ trứng mà nó vừa bóc lén từ khay nguyên liệu xuống đất. Xưởng sơn mài của tôi vốn yên tĩnh, chỉ có tiếng mài, tiếng cọ lướt nhẹ nhàng, nhưng từ khi Minh Khôi bắt đầu đến đây, nó đã trở thành một sân chơi hỗn loạn.
Thằng bé là con trai của Vũ Tịnh, chồng tôi, và theo danh nghĩa, cũng là con trai tôi. Nó được sinh ra bởi một người phụ nữ khác, một sai lầm trong quá khứ của anh, nhưng tôi đã chấp nhận nó. Tôi yêu Vũ Tịnh, yêu tất cả những gì thuộc về anh.
"Mẹ không thích con như vậy." Tôi đặt tấm vóc xuống, định bụng sẽ nói chuyện nghiêm túc với thằng bé. Dù sao nó cũng là con tôi, tôi có trách nhiệm phải dạy dỗ.
Nhưng ngay khi tôi vừa đứng dậy, một cơn đau buốt bất ngờ ập đến từ sau gáy.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Một chiếc khăn tẩm thứ gì đó có mùi hăng hắc bịt chặt lấy mũi và miệng tôi. Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực nhanh chóng bị rút cạn.
Ý thức của tôi chìm dần vào bóng tối.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị trói chặt trong một không gian chật hẹp, tối tăm và ẩm ướt, có lẽ là cốp sau của một chiếc xe. Chiếc xe đang lao đi với tốc độ rất nhanh, xóc nảy liên tục khiến đầu tôi đập vào thành xe đau điếng.
Cơ thể tôi đau nhức, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn. Ai đã làm điều này? Tại sao?
Tôi cố gắng cử động, nhưng dây trói siết chặt đến mức da thịt tôi như muốn rách ra. Sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Cửa cốp xe bật mở, ánh sáng chói lòa khiến tôi phải nheo mắt. Hai gã đàn ông lực lưỡng lôi tôi ra ngoài một cách thô bạo.
"Mẹ kiếp, nhẹ tay thôi, làm hỏng hàng của ông chủ là chết cả lũ." Một tên gằn giọng.
"Hàng" ư? Bọn chúng đang nói về tôi sao?
Chúng lôi tôi vào một nhà kho bỏ hoang. Mùi ẩm mốc và rỉ sét xộc vào mũi. Chúng ném tôi xuống sàn xi măng lạnh lẽo.
"Nói đi, ai sai chúng mày làm vậy?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy.
Tên cầm đầu cười khẩy, ngồi xổm xuống, dùng mũi giày nâng cằm tôi lên. "Cô Hạ à, cô thông minh như vậy, còn không đoán ra sao?"
Trái tim tôi chùng xuống.
Sau đó, là những cú đấm, đá không thương tiếc. Tôi cuộn người lại, cố gắng bảo vệ những chỗ hiểm yếu. Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, xương cốt như vỡ vụn. Tôi la hét, cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những trận đòn tàn bạo hơn.
Trong cơn đau đớn đến mờ mịt, tôi dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại của một trong những tên côn đồ. Hắn ta nghe máy, giọng điệu khúm núm.
"Vâng, thưa ông chủ... Vâng, chúng tôi đang 'dạy dỗ' cô ta một bài học... Vâng, sẽ không để lại dấu vết đâu ạ..."
Ông chủ.
Đầu óc tôi nổ tung. Vũ Tịnh. Đó là giọng của trợ lý thân cận của Vũ Tịnh.
Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy với tôi?
Cơn đau thể xác không còn sánh được với nỗi đau trong tim. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, không thở nổi.
Ngay lúc tôi nghĩ mình sắp chết, cánh cửa nhà kho bị đạp tung.
Một bóng người cao lớn lao vào, nhanh như một cơn lốc. Âm thanh va chạm và tiếng la hét vang lên. Chỉ trong vài phút, những kẻ hành hạ tôi đã nằm la liệt trên sàn.
Người đàn ông đó bước về phía tôi, cởi áo khoác ngoài của mình và khoác lên người tôi. Anh ta nhẹ nhàng cởi trói cho tôi.
"Cô không sao chứ?" Giọng nói trầm ấm và quen thuộc.
Tôi ngước nhìn lên. Lưu Thiên Nam.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Vũ Tịnh trên thương trường. Con trai của bạn cũ của cha mẹ tôi.
Tôi không còn sức để nói, chỉ có thể gật đầu yếu ớt. Anh ta bế tôi lên, cơ thể tôi run rẩy không ngừng trong vòng tay anh.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện."
"Không..." Tôi thều thào. "Đừng... Đưa tôi... về nhà."
Tôi muốn hỏi Vũ Tịnh. Tôi cần một lời giải thích.
Lưu Thiên Nam im lặng một lúc rồi gật đầu. Anh ta bế tôi ra xe, cẩn thận đặt tôi ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn cho tôi. Chiếc xe sang trọng lăn bánh một cách êm ái.
Cơ thể tôi rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách đáng sợ. Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Vũ Tịnh. Nhưng màn hình điện thoại của Lưu Thiên Nam đặt trên giá đỡ bỗng sáng lên.
Đó là một đoạn video trực tiếp.
Trong video, Vũ Tịnh đang ở trong phòng làm việc của anh. Anh không hề có vẻ gì là lo lắng cho sự mất tích của tôi. Ngược lại, anh đang mỉm cười, một nụ cười dịu dàng mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành cho riêng mình.
Và người anh đang cười cùng, là Vũ Minh Khôi.
Anh đang kiên nhẫn dạy thằng bé cách viết tên của nó. Bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, từng nét, từng nét.
"Ba ơi, viết xong rồi mẹ có về không?" Giọng nói non nớt của Minh Khôi vang lên.
Vũ Tịnh xoa đầu thằng bé. "Tất nhiên rồi. Mẹ chỉ đi công tác vài ngày thôi. Khi con học giỏi, mẹ sẽ về ngay."
Mẹ?
"Công tác"?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Anh ta đang nói dối. Nói dối chính con trai mình. Và nói dối tôi.
Mọi thứ bắt đầu vỡ vụn.
Giọng nói của anh ta, nụ cười của anh ta, sự dịu dàng của anh ta... tất cả đều là giả dối.
Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Tôi cảm thấy như mình bị ném vào một vực sâu không đáy.
Sự phản bội.
Nó còn đau hơn cả ngàn vạn cú đấm đá vừa rồi.
Tôi đã ở bên Vũ Tịnh mười năm. Cha mẹ tôi, những nghệ nhân sơn mài nổi tiếng, đã qua đời trong một tai nạn khi tôi mới mười tám tuổi. Họ để lại cho tôi xưởng sơn mài gia truyền và một khối tài sản khổng lồ. Vũ Tịnh, người được cha mẹ tôi đỡ đầu từ nhỏ, đã trở thành người giám hộ của tôi.
Anh lớn hơn tôi mười tuổi, đã ở bên cạnh tôi trong những ngày tháng tăm tối nhất, bao bọc, che chở cho tôi. Anh nói, "Điệp Anh, em chỉ cần sống trong thế giới nghệ thuật của mình thôi, mọi thứ khác đã có anh lo."
Và tôi đã tin. Tôi đã giao cả thế giới của mình cho anh.
Khi công ty bất động sản của anh gặp khó khăn, tôi đã không ngần ngại đem toàn bộ tài sản thừa kế của mình ra để cứu giúp. Tôi nghĩ rằng chúng tôi là một, tài sản của tôi cũng là của anh.
Anh đã từng hứa, "Điệp Anh, anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương và bảo vệ em."
Tất cả đều là dối trá.
Mười năm yêu thương, mười năm tin tưởng, đổi lại là sự lừa dối và một trận đòn tàn nhẫn.
"Dừng xe!" Tôi hét lên, giọng nói khản đặc.
Lưu Thiên Nam giật mình, phanh gấp.
Tôi không thể suy nghĩ gì nữa. Tôi mở cửa xe, điên cuồng lao ra ngoài.
"Hạ Điệp Anh!" Anh ta hét lên phía sau tôi.
Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi sự thật tàn khốc này.
Tôi chạy không mục đích, nước mắt hòa cùng máu trên mặt. Khi tôi kiệt sức và ngã quỵ xuống, tôi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Trước mặt tôi là tòa nhà của Sở Tư pháp.
Nơi chúng tôi đã đăng ký kết hôn năm năm trước.
Một nụ cười cay đắng đến tột cùng nở trên môi tôi. Số phận thật trớ trêu.
Được thôi. Nếu ông trời đã muốn vậy.
Tôi lảo đảo đứng dậy, lau đi nước mắt và máu trên mặt, cố gắng chỉnh lại quần áo đã xộc xệch, và bước vào trong.
"Tôi muốn... ly hôn." Tôi nói với nhân viên ở quầy, giọng nói trống rỗng.
Cô nhân viên nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, có lẽ vì bộ dạng thảm hại của tôi lúc này. "Thưa cô, cô cần có giấy tờ của cả hai vợ chồng."
"Tôi... tôi không có."
"Vậy thì rất tiếc..."
"Làm ơn, kiểm tra giúp tôi. Hạ Điệp Anh và Vũ Tịnh." Tôi gần như van xin.
Cô nhân viên có vẻ thương cảm, gõ tên chúng tôi vào máy tính. Một lúc sau, cô ấy ngẩng lên, nhìn tôi với ánh mắt còn sốc hơn cả tôi.
"Thưa cô Hạ... hồ sơ của cô cho thấy... cô và ông Vũ Tịnh đã ly hôn từ sáu tháng trước."
Cái gì?
Cả thế giới của tôi như sụp đổ.
"Không thể nào... Chúng tôi chưa bao giờ..."
"Hồ sơ ghi rất rõ ràng. Và... ông Vũ Tịnh cũng đã đăng ký kết hôn mới vào tuần trước."
Cơ thể tôi run lên bần bật. Cảm giác như có hàng ngàn cây kim cùng lúc đâm vào tim.
"Kết hôn... với ai?" Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy, xa lạ.
"Với một người tên là Bồ Hương Liên."
Bồ. Hương. Liên.
Cái tên này, giống như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim đã tan nát của tôi.
Bồ Hương Liên. Cô trợ lý mà tôi đã cưu mang, dạy dỗ. Cô gái quê mùa, chân chất mà tôi đã tin tưởng giao phó những công việc quan trọng nhất trong xưởng.
Tôi nhớ lại.
Tôi nhớ lại những lần cô ta cố tình làm đổ nước lên người Vũ Tịnh.
Tôi nhớ lại những ánh mắt đầy ngưỡng mộ và khao khát mà cô ta nhìn anh.
Tôi nhớ lại có một lần, cô ta đã nói với tôi rằng cô ta mang thai với một người đàn ông đã có gia đình, và khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ. Vũ Tịnh lúc đó đã vô cùng tức giận, anh nói rằng loại phụ nữ phá hoại gia đình người khác không đáng được tha thứ. Anh đã cho cô ta một khoản tiền và đuổi cô ta đi.
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tôi đã nghĩ rằng chồng mình là một người đàn ông chính trực, luôn đứng về phía tôi.
Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc. Một con ngốc bị lừa dối suốt bao nhiêu năm.
Vở kịch đó, hẳn là do anh ta và cô ta cùng nhau dựng nên.
Tất cả mọi thứ. Tất cả chỉ là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng để chiếm đoạt tài sản của tôi, danh tiếng của tôi, và cuối cùng là cả cuộc đời tôi.
Tôi là một trò cười. Một trò cười lớn nhất thế gian.
Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ.
Tôi bắt đầu cười, cười trong vô thức, nước mắt lại trào ra. Tôi vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo khoác của Lưu Thiên Nam mà tôi đang mặc rung lên. Là một tin nhắn.
Từ "Anh yêu".
"Điệp Anh, em đang ở đâu? Sao không nghe máy? Anh lo lắng lắm."
Lo lắng?
Anh lo lắng ư?
Vũ Tịnh. Anh lo lắng rằng kế hoạch của anh bị bại lộ? Hay lo lắng rằng tôi chưa chết?
Anh đã từng yêu tôi sâu đậm đến thế. Khi tôi mới mười tám, cha mẹ qua đời, là anh đã ôm tôi vào lòng, nói rằng từ nay anh sẽ là gia đình của tôi. Anh chăm sóc tôi từng li từng tí, cưng chiều tôi như một nàng công chúa.
Tôi là tiểu thư duy nhất của nhà họ Hạ, một gia tộc nghệ nhân danh giá. Để cưới được tôi, anh, một đứa trẻ mồ côi không có gì trong tay, đã phải nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần người khác, chịu đựng sự khinh miệt của họ hàng nhà tôi. Anh đã hứa trước mộ cha mẹ tôi rằng sẽ không bao giờ để tôi phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Vậy mà bây giờ, chính anh lại là người đẩy tôi vào địa ngục.
Mối tình mười năm của chúng tôi, hóa ra, đã chết từ lâu rồi.
Tôi không biết mình đã rời khỏi Sở Tư pháp và bắt taxi về nhà như thế nào. Mọi thứ giống như một cuốn phim quay chậm.
Khi tôi đứng trước cửa biệt thự của chúng tôi, ngôi nhà mà tôi đã từng nghĩ là tổ ấm hạnh phúc, tôi nghe thấy giọng nói của Vũ Tịnh từ bên trong vọng ra.
Anh ta không ở một mình.
"Tịnh, anh thật sự bỏ mặc con Bồ Hương Liên đó sao? Dù sao nó cũng đã sinh cho anh một đứa con trai." Đó là giọng của Trần Khang, bạn thân của Vũ Tịnh.
"Một con đàn bà quê mùa, tham vọng, chỉ biết dùng thủ đoạn để trèo lên. So với Điệp Anh của tôi, cô ta không đáng một xu." Giọng Vũ Tịnh lạnh lùng và khinh bỉ.
Trần Khang cười khẩy. "Vậy mà không biết ai đã lén lút qua lại với 'con đàn bà quê mùa' đó suốt mấy năm trời, còn dàn dựng cả một vở kịch để lừa dối vợ mình nhỉ?"
Vũ Tịnh im lặng một lúc. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau có của anh ta.
Rồi anh ta thở dài. "Cậu không hiểu đâu. Điệp Anh giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ, mỏng manh, thuần khiết, không thể vấy bẩn. Tôi chỉ có thể ngắm nhìn, trân trọng. Nhưng Hương Liên... cô ta lại khác. Cô ta giống như một ngọn lửa hoang dại, có thể khiến tôi bùng cháy. Cô ta hiểu được những tham vọng và toan tính của tôi."
"Vậy nên anh định làm gì? Giấu Điệp Anh cả đời sao? Anh nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra? Anh đang lợi dụng danh tiếng của cô ấy để rửa tiền, dùng xưởng sơn mài của cô ấy làm vỏ bọc. Anh còn lên kế hoạch đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần để danh chính ngôn thuận ở bên Bồ Hương Liên. Vũ Tịnh, anh điên rồi!"
"Tôi không điên!" Vũ Tịnh gầm lên. "Tôi sẽ không bao giờ để Điệp Anh biết. Cô ấy là của tôi. Mãi mãi là của tôi."
Chân tôi mềm nhũn. Tôi khuỵu xuống đất, không thể thở nổi.
Hóa ra là vậy. Tất cả đều là sự thật.
Tình yêu của anh ta là một cái lồng son. Sự bảo bọc của anh ta là một âm mưu.
Mười năm thanh xuân của tôi. Mười năm tình yêu của tôi.
Tất cả chỉ là một trò lừa bịp.