Nhưng trong thế giới của chúng tôi, những người vợ không thể cứ thế bỏ đi—họ sẽ biến mất. Và tôi quyết định tự mình đạo diễn màn kịch biến mất của riêng mình, để lại anh ta với đống đổ nát mà anh ta đã cẩn thận xây nên.
Chapter 1
Góc nhìn của Khánh An:
Vào ngày chồng tôi nói rằng gen của tôi có khiếm khuyết, không thể sinh ra người thừa kế cho anh ta, anh ta cũng giới thiệu cho tôi kẻ thay thế—một người phụ nữ có đôi mắt giống tôi, mái tóc giống tôi, nhưng lại có một tử cung khỏe mạnh.
Đó là một ngày thứ Ba. Bầu trời Sài Gòn tím bầm như một vết thương, báo hiệu một cơn giông sắp tới, hệt như cơn bão đang âm ỉ trong căn penthouse của chúng tôi. Hoàng Long đứng bên cửa sổ kính sát trần, bóng anh ta in lên ánh đèn thành phố, một hình bóng của quyền lực và sự kiểm soát lạnh lùng. Anh ta đã không chạm vào tôi kể từ khi có kết quả xét nghiệm cuối cùng từ phòng khám tư của gia đình.
"Là do khiếm khuyết ty thể, Khánh An à," anh ta nói, giọng đều đều, không một chút an ủi mà tôi đang tuyệt vọng cần đến. "Dòng máu thuần khiết là tất cả. Em biết điều này mà."
Tôi biết. Tôi đã biết điều đó vào ngày tôi, Trần Khánh An, gả vào nhà họ Hoàng và trở thành vợ của Phó bang. Mục đích của tôi rất rõ ràng: sinh một người thừa kế và củng cố vị trí của Long. Suốt năm năm, tôi đã thất bại.
Bây giờ, cha anh ta, Lão gia Hoàng, đang hấp hối. Mệnh lệnh cuối cùng của ông vang vọng khắp gia tộc như một bản án tử: phải có người thừa kế, sinh ra trong vòng một năm tới, nếu không Hoàng Long sẽ bị tước danh hiệu. Quyền lãnh đạo của gia tộc quyền lực nhất thế giới ngầm Sài Gòn sẽ rơi vào tay người anh họ của anh ta. Đó là một số phận còn tệ hơn cả cái chết.
"Vậy nên, anh đã tìm ra một giải pháp," Long nói, quay lưng lại với cửa sổ. Những lời nói lơ lửng trong không khí, nặng trĩu một sự kết thúc không lời. Anh ta ra hiệu về phía cửa, và một lúc sau, cô ta bước vào.
Tên cô ta là Ái My. Cô ta là một bóng ma của tôi, một phiên bản rẻ tiền, thô kệch hơn. Cùng mái tóc đen, cùng đôi mắt xanh, nhưng trong khi dáng đứng của tôi thẳng tắp nhờ nhiều năm múa ba lê, thì cô ta lại có dáng điệu uể oải đầy thách thức. Một sự khao khát, một tham vọng trần trụi và tuyệt vọng, hiện rõ trong ánh mắt cô ta. Cô ta nhìn ngôi nhà của chúng tôi không phải với sự kinh ngạc, mà bằng sự tính toán.
"Cô ta sẽ mang đứa bé," Long tuyên bố, không phải hỏi. "Đây là chuyện gia đình. Một giao dịch. Cô ta chỉ đơn thuần là một công cụ."
Một công cụ. Một cái vỏ chứa đựng người thừa kế mà tôi không thể mang lại. Hy vọng, sắc lẻm và đau đớn, len lỏi qua sự tê dại của tôi. Có lẽ đây là cách duy nhất. Vì gia đình. Vì Long.
"Khi đứa trẻ được sinh ra," anh ta tiếp tục, mắt dán chặt vào tôi, phớt lờ người phụ nữ đang đứng cạnh, "cô ta sẽ biến mất. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
Nhưng "bình thường" đã vỡ nát. Anh ta bắt đầu về muộn, viện cớ cần phải giám sát Ái My để đảm bảo an toàn cho cô ta, để chắc chắn "tài sản" được bảo vệ. Kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi đến rồi đi. Tôi trải qua nó một mình, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kim cương anh ta tặng tôi nhiều năm trước, một biểu tượng của lời hứa giờ đây cảm giác như một lời nói dối. Tôi đang trở thành một bóng ma trong chính cuộc đời mình, một nữ hoàng bù nhìn cho một vương quốc đang dần tuột khỏi tay.
Vết nứt đầu tiên trở thành một vực thẳm một tuần sau đó. Tôi đang lái xe về từ một sự kiện từ thiện thì một chiếc sedan màu đen đâm sầm vào bên hông xe tôi. Đó không phải là một tai nạn. Đó là một thông điệp từ một gia tộc đối thủ, một phép thử sức mạnh của nhà họ Hoàng. Hoảng hốt, máu chảy từ vết rách trên trán, tôi gọi cho Long. Không ai trả lời. Điện thoại của anh ta chuyển thẳng vào hộp thư thoại.
*Omertà*, luật im lặng, có nghĩa là tôi không thể đến bệnh viện công. Tôi tự lái xe đến phòng khám cấp cứu kín đáo của gia đình. Khi bác sĩ khâu vết thương trên đầu tôi, sự im lặng của chồng tôi còn vang dội hơn cả tiếng lốp xe rít trên mặt đường.
Khi tôi cuối cùng cũng trở về căn penthouse, không khí tĩnh lặng và nặng nề. Tôi bước vào phòng ngủ, và trái tim tôi như ngừng đập. Trên bàn trang điểm của tôi, cạnh chai Chanel No. 5, là một thỏi son. Một màu đỏ rẻ tiền, lòe loẹt mà tôi sẽ không bao giờ dùng. Một vệt son của nó lem trên mặt đá cẩm thạch trắng.
Ái My. Cô ta đã ở đây. Trong phòng của tôi. Trong không gian riêng tư của tôi. Sự an toàn của gia tộc Hoàng, pháo đài bất khả xâm phạm mà Long có nhiệm vụ chỉ huy, đã bị xâm phạm bởi một người phụ nữ mà anh ta gọi là "công cụ".
Tuy nhiên, sự thật đã phơi bày tại một bữa tiệc một tháng sau đó. Đó là một buổi tụ họp trang trọng của các đối tác kinh doanh quan trọng nhất của gia đình tại một câu lạc bộ tư nhân ở Quận 1. Long là một chủ nhà hoàn hảo, cánh tay anh ta chiếm hữu vòng qua eo tôi, một nụ cười cố định trên khuôn mặt để đối phó với công chúng. Nhưng đôi mắt anh ta xa xăm.
Tôi xin phép ra ngoài một lát, tìm nơi ẩn náu trên một sân thượng thiếu sáng. Qua một cánh cửa mở hé của một văn phòng riêng, tôi nghe thấy giọng anh ta. Anh ta đang nói chuyện với Mạnh, quân sư của mình.
"Tao không thể nào chán cô ta được, Mạnh ạ," Long nói, giọng anh ta khàn đi vì một cảm xúc mà tôi đã không nghe thấy trong nhiều năm. "Cô ta như một ngọn lửa. Rất thật. Không giống như... một bức tượng hoàn hảo."
Máu trong người tôi như đông lại.
"Căn biệt thự ở Đà Lạt," Long tiếp tục, "chuẩn bị sẵn sàng đi. Sau khi đứa bé ra đời, tao sẽ sắp xếp cho cô ta ở đó. Cô ta và đứa bé."
Căn biệt thự. Nơi anh ta đã hứa với tôi cho kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng tôi. Một nơi dành cho *chúng tôi*.
Tay tôi run rẩy, và tôi làm đổ một khay ly rỗng. Chúng vỡ tan trên sàn đá. Long và Mạnh im bặt. Một giây sau, Long xuất hiện ở ngưỡng cửa, khuôn mặt anh ta là một chiếc mặt nạ hoảng loạn.
"Khánh An. Em làm gì ở đây?"
"Cô ta là ai, Long?" Tôi thì thầm, những lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Không có gì," anh ta rít lên, nắm lấy cánh tay tôi. "Ái My không có ở đây. Em không nghe thấy gì cả. Mạnh," anh ta quát qua vai, "cuộc nói chuyện này chưa bao giờ xảy ra."
Anh ta kéo tôi đi, tay nắm chặt đến bầm tím. Đêm đó, khi anh ta nghĩ tôi đã ngủ, tôi lén lấy chiếc máy tính bảng được mã hóa của anh ta từ cặp tài liệu. Mật khẩu của anh ta vẫn là ngày sinh của tôi. Sự trớ trêu này là một viên thuốc đắng.
Cô ta ở đó. Ái My. Hàng chục bức ảnh. Cười rạng rỡ trong xe của anh ta. Mặc áo sơ mi của anh ta trên một chiếc giường không phải của chúng tôi. Và rồi tôi thấy nó: một thư mục có tên "Đà Lạt". Bên trong là bản vẽ kiến trúc cho một phòng trẻ sơ sinh. Những bản thiết kế cho một cuộc sống không có tôi.
Bức tượng hoàn hảo cuối cùng đã nứt vỡ. Và tôi biết mình không thể cứ thế bỏ đi. Trong thế giới của chúng tôi, vợ của Phó bang không chỉ đơn giản là bỏ đi. Họ biến mất. Nhưng tôi sẽ không trở thành một nạn nhân khác. Tôi sẽ tự mình đạo diễn màn kịch ra đi của mình, theo cách của riêng tôi, vì danh dự của một gia đình mà anh ta sẵn sàng phản bội.