Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Tình Cảm Lãng Mạn / Tình yêu năm năm tan vỡ bởi một cuộc gọi
Tình yêu năm năm tan vỡ bởi một cuộc gọi

Tình yêu năm năm tan vỡ bởi một cuộc gọi

5.0
24 Chương
59 Duyệt
Đọc ngay

Vào ngày cưới, vị hôn thê của tôi, Bàng Hoài Phương, đột ngột hủy hôn. Lý do là vì bạn trai cũ của cô ấy gặp tai nạn mất trí nhớ, và cô ấy muốn ở bên chăm sóc anh ta. Cô ấy thậm chí còn bắt tôi phải đóng giả làm bạn trai của chị gái cô ấy, và gọi cô ấy là "chị dâu". Tôi đã nuốt nước mắt vào trong, chịu đựng sự tủi nhục này, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc đối thoại của cô ấy với bạn thân. "Tớ không định cho anh ấy uống thuốc đâu. Cảm giác được Minh Nhu yêu chiều như thế này... thật sự rất tuyệt." Toàn thân tôi như rơi vào hầm băng. Tình yêu và hy vọng trong tôi hoàn toàn chết lặng. Ngay lúc đó, tôi hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại của Bàng Hoài Trinh, chị gái của cô ấy. "Chị Bàng, chúng ta kết hôn đi."

Mục lục

Chương 1

Vào ngày cưới, vị hôn thê của tôi, Bàng Hoài Phương, đột ngột hủy hôn. Lý do là vì bạn trai cũ của cô ấy gặp tai nạn mất trí nhớ, và cô ấy muốn ở bên chăm sóc anh ta.

Cô ấy thậm chí còn bắt tôi phải đóng giả làm bạn trai của chị gái cô ấy, và gọi cô ấy là "chị dâu".

Tôi đã nuốt nước mắt vào trong, chịu đựng sự tủi nhục này, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc đối thoại của cô ấy với bạn thân.

"Tớ không định cho anh ấy uống thuốc đâu. Cảm giác được Minh Nhu yêu chiều như thế này... thật sự rất tuyệt."

Toàn thân tôi như rơi vào hầm băng. Tình yêu và hy vọng trong tôi hoàn toàn chết lặng.

Ngay lúc đó, tôi hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại của Bàng Hoài Trinh, chị gái của cô ấy.

"Chị Bàng, chúng ta kết hôn đi."

Chương 1

Vào ngày cưới của tôi, Bàng Hoài Phương, vị hôn thê của tôi, đã đột ngột hủy hôn.

Lý do là vì bạn trai cũ của cô ấy, Hàn Minh Nhu, bất ngờ gặp tai nạn giao thông và mất trí nhớ, ký ức chỉ dừng lại ở giai đoạn hai người họ yêu nhau say đắm nhất.

Để không kích động anh ta, Hoài Phương quyết định ở bên cạnh chăm sóc, giả vờ mình vẫn là bạn gái của anh ta.

Cô ấy thậm chí còn nói dối rằng tôi là bạn trai của chị gái cô ấy, và bắt tôi phải gọi cô ấy là "chị dâu".

Tôi đã nuốt nước mắt vào trong, chịu đựng sự tủi nhục này suốt một tháng trời.

Mọi chuyện chỉ thực sự thay đổi cho đến hôm nay, khi tôi đọc được một tin tức y tế. Thuốc điều trị chứng mất trí nhớ do chấn thương đã chính thức được tung ra thị trường.

Trái tim tôi đập thình thịch. Điều này có nghĩa là Hoài Phương không cần phải tiếp tục đóng kịch nữa. Chúng tôi có thể quay trở lại như trước.

Tôi vui mừng khôn xiết, lập tức lái xe đến bệnh viện, tay cầm chặt hộp thuốc như cầm một tấm vé cứu rỗi.

Nhưng khi vừa đến cửa phòng bệnh, bước chân tôi khựng lại.

Bên trong, giọng nói của Hoài Phương vọng ra, xen lẫn tiếng cười khúc khích của cô bạn thân.

"Phương, cậu định để Hàn Minh Nhu uống thuốc chưa? Tớ nghe nói thuốc đặc trị đã có rồi đấy."

Tôi nín thở, dán tai vào cánh cửa lạnh ngắt.

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Rồi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoài Phương, nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

"Chưa đâu. Tớ không định cho anh ấy uống."

Cô bạn thân kinh ngạc: "Tại sao? Cậu không sợ Quang Thắng biết chuyện sẽ bỏ cậu à?"

Hoài Phương bật cười, một tiếng cười đầy tự tin và ngạo mạn.

"Anh ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tớ đâu. Anh ấy yêu tớ đến mức nào, cậu không biết sao? Anh ấy sẽ chấp nhận tất cả thôi."

Giọng cô ấy trở nên mơ màng, ngọt ngào như kẹo mật.

"Với lại, tớ muốn sống lại giấc mơ đẹp ngày xưa một chút. Cảm giác được Minh Nhu yêu chiều như thế này... thật sự rất tuyệt."

Toàn thân tôi như rơi vào hầm băng.

Những lời nói đó, từng chữ từng chữ, đóng băng mọi hy vọng và tình yêu trong tôi.

Tôi nhớ lại những ngày qua, Hoài Phương đã chăm sóc Hàn Minh Nhu chu đáo đến mức nào. Cô ấy đút cho anh ta ăn, đọc truyện cho anh ta nghe, thậm chí còn dịu dàng hôn lên trán anh ta trước khi ngủ.

Tôi đã tự lừa dối bản thân rằng đó chỉ là diễn kịch.

Nhưng giờ đây, tôi hiểu rồi.

Đó không phải là diễn kịch. Đó là sự thật lòng.

Nước mắt tôi không thể kiểm soát mà tuôn rơi. Tôi lảo đảo rời khỏi bệnh viện, cảm giác như một kẻ tự làm mình bị thương.

Ngay lúc đó, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Hoài Phương.

"Anh Thắng, dạo này anh đừng đến bệnh viện vội nhé. Minh Nhu đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta rồi."

"Em đang diễn kịch thôi, anh đừng lo."

"Anh cứ tiếp tục đóng giả là bạn trai của chị em đi, nhé?"

Tôi bật cười, tiếng cười nghe còn thảm thương hơn cả tiếng khóc.

Diễn kịch?

Được thôi, nếu cô ấy muốn diễn, tôi sẽ diễn cùng cô ấy đến cùng.

Tôi hít một hơi thật sâu, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp lồng ngực. Tôi bấm số điện thoại của Bàng Hoài Trinh, chị gái của Hoài Phương.

Điện thoại reo vài tiếng rồi kết nối. Giọng nói lạnh lùng, quyết đoán của nữ CEO vang lên.

"Ai vậy?"

"Là em, Quang Thắng đây." Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, dường như có chút ngạc nhiên. "Có chuyện gì?"

Tôi không vòng vo.

"Chị Bàng, chúng ta kết hôn đi."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Tôi nghe thấy cả tiếng hít thở của cô ấy.

"Cậu lấy tư cách gì để nói điều đó với tôi?" Giọng Hoài Trinh vẫn lạnh như băng, nhưng tôi có thể cảm nhận được một tia dao động.

Đó là lúc tôi tung ra con át chủ bài của mình.

"Bởi vì em đã từng vô tình nhìn thấy những bức ảnh của em trong ngăn kéo bàn làm việc của chị."

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.

Bí mật này, tôi đã chôn giấu từ rất lâu. Một lần đến công ty tìm Hoài Phương, tôi tình cờ thấy Hoài Trinh đang ngắm những bức ảnh của tôi, ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy ở cô ấy.

Sau một lúc lâu, giọng Hoài Trinh vang lên, dứt khoát và mạnh mẽ.

"Được. Nhưng cậu phải nhớ, Triệu Quang Thắng, cậu không có đường lui đâu."

"Em biết." Tôi đáp, giọng nói đã hoàn toàn bình tĩnh. "Em chỉ có một yêu cầu duy nhất."

"Nói đi."

"Trong hôn lễ, em muốn chính Bàng Hoài Phương phải là người dắt tay em, trao em cho chị."

Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi một từ ngắn gọn vang lên.

"Được."

Cúp điện thoại, tôi lập tức thu dọn hành lý, rời khỏi căn nhà mà tôi và Hoài Phương đã cùng nhau xây dựng.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã đứng trước một căn biệt thự sang trọng. Đây là nơi ở của Bàng Hoài Trinh.

Cảm giác thật không chân thực. Chỉ vài giờ trước, tôi còn là chồng sắp cưới của Hoài Phương, giờ đây, tôi lại sắp trở thành chồng của chị gái cô ấy.

Đúng lúc tôi đang ngẩn ngơ, một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đỗ xịch trước cửa.

Bàng Hoài Phương bước xuống xe, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Anh Thắng? Sao anh lại ở đây? Anh chuyển nhà à?"

Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt bình tĩnh đến lạ.

"Phải. Tôi đang sống với bạn gái của mình."

Hoài Phương bật cười, bước tới khoác tay tôi một cách tự nhiên. "Đừng giận nữa mà. Em đã nói tất cả chỉ là diễn kịch thôi."

Cô ấy định dựa đầu vào vai tôi như mọi khi, nhưng tôi đã lạnh lùng đẩy ra.

Hành động của tôi khiến nụ cười của Hoài Phương cứng lại.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, gằn từng chữ.

"Bàng Hoài Phương, tôi sắp kết hôn rồi."

"Người tôi cưới là chị gái của cô, Bàng Hoài Trinh."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 24   10-16 19:27
img
img
Chương 1
16/10/2025
Chương 2
16/10/2025
Chương 3
16/10/2025
Chương 4
16/10/2025
Chương 5
16/10/2025
Chương 6
16/10/2025
Chương 7
16/10/2025
Chương 8
16/10/2025
Chương 9
16/10/2025
Chương 10
16/10/2025
Chương 11
16/10/2025
Chương 12
16/10/2025
Chương 13
16/10/2025
Chương 14
16/10/2025
Chương 15
16/10/2025
Chương 16
16/10/2025
Chương 17
16/10/2025
Chương 18
16/10/2025
Chương 19
16/10/2025
Chương 20
16/10/2025
Chương 21
16/10/2025
Chương 22
16/10/2025
Chương 23
16/10/2025
Chương 24
16/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY