Và Vũ Hưng, người đàn ông tôi yêu mười năm, lại chọn cách lao ra che chắn cho cô ta.
Mười năm hy sinh, hai sinh mệnh bé bỏng, tất cả đều bị anh ta vứt bỏ không thương tiếc. Trái tim tôi hoàn toàn chết lặng, chỉ còn lại sự căm hận lạnh buốt.
Tại lễ ký kết hợp đồng, khi cặp đôi gian phu dâm phụ đang chuẩn bị tận hưởng vinh quang, tôi xuất hiện cùng đối thủ lớn nhất của họ. Tôi mỉm cười, cầm lấy micro và tuyên bố:
"Hợp đồng Hoàng Gia, tôi sẽ chuyển giao cho công ty khác."
Chương 1
Góc nhìn của Hà Thanh Lam:
"Anh có hứng thú với một hợp đồng tỷ đô không, anh Dụng? Hợp đồng của Hoàng Gia mà tất cả mọi người đều cho rằng đã thuộc về công ty của tôi và Vũ Hưng."
Giọng tôi vang lên, bình tĩnh đến đáng sợ, xuyên qua không gian tĩnh lặng của căn phòng trống rỗng, truyền đi qua đường dây điện thoại.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, lâu đến mức tôi gần như nghĩ rằng tín hiệu đã bị ngắt. Rồi, một giọng nam trầm ấm, mang theo sự ngạc nhiên không thể che giấu, vang lên.
"Cô Lam? Tôi không nghĩ là mình nghe nhầm đấy chứ?" Hoàng Hiếu Dụng, CEO của công ty đối thủ lớn nhất của chúng tôi, người đàn ông mà tôi và Vũ Hưng đã coi là kình địch trong suốt năm năm qua, đang nói chuyện với tôi.
"Anh không nghe nhầm đâu, anh Dụng. Tôi là Hà Thanh Lam đây." Tôi đáp, giọng điệu vẫn đều đều, không một chút gợn sóng. "Tôi muốn chuyển giao hợp đồng Hoàng Gia cho công ty của anh."
Lại một khoảng lặng nữa. Tôi có thể hình dung ra vẻ mặt của anh ta lúc này, một sự pha trộn giữa hoài nghi và tò mò.
"Tại sao?" Cuối cùng anh ta cũng hỏi, câu hỏi đi thẳng vào vấn đề, đúng như phong cách của một CEO quyết đoán. Anh ta không hỏi về tính xác thực của lời đề nghị, mà hỏi về động cơ của tôi. "Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Vũ Hưng?"
"Đó là chuyện cá nhân. Tôi chỉ muốn biết, anh có nhận không?"
"Cô Hà Thanh Lam," giọng Hoàng Hiếu Dụng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, "trong giới công nghệ này, ai mà không biết cô là linh hồn của Vision Tech. Tất cả các hợp đồng lớn, tất cả các bước đột phá, đều do một tay cô mang về."
Anh ta dừng lại, như thể đang lựa chọn từ ngữ.
"Mọi người đều nói, Vũ Hưng có được ngày hôm nay là nhờ có cô. Cô đã hy sinh tuổi xuân, gác lại sự nghiệp riêng đang rộng mở ở một tập đoàn đa quốc gia để cùng anh ta khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cô đã thức thâu đêm cùng anh ta viết từng dòng code, đã một mình đi gặp hàng chục nhà đầu tư bị từ chối, đã uống rượu đến mức phải vào viện cấp cứu chỉ để ký được một hợp đồng nhỏ thời kỳ đầu."
Trái tim tôi khẽ nhói lên khi nghe những lời đó. Những hy sinh mà tôi chưa bao giờ kể với ai, những khó khăn mà tôi tưởng chỉ mình tôi biết, không ngờ người ngoài lại nhìn thấu đến vậy.
"Và tôi cũng nghe nói," giọng anh ta chùng xuống, mang theo một chút ngập ngừng, "cô vừa mới... gặp phải một chuyện không may. Về đứa bé."
Tôi sững người. Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên. Làm sao anh ta biết được? Chuyện này vừa mới xảy ra vài giờ trước.
"Anh..."
"Tôi xin lỗi nếu đã xâm phạm vào đời tư của cô," Hoàng Hiếu Dụng vội nói. "Chỉ là... tôi luôn ngưỡng mộ tài năng của cô. Và tôi không thể tin được rằng có người lại đối xử với cô như vậy."
Sự kinh ngạc trong tôi dần lắng xuống, thay vào đó là một cảm giác chua chát đến tột cùng. Hóa ra, trong mắt người ngoài, sự hy sinh của tôi lại rõ ràng đến thế. Hóa ra, tình yêu và sự cống hiến của tôi lại được một đối thủ cạnh tranh ghi nhận, còn người đầu 枕 gối tay lại đang tâm vứt bỏ nó không thương tiếc.
Mười năm.
Mười năm đằng đẵng, tôi và Vũ Hưng đã cùng nhau đi qua những ngày tháng khốn khó nhất. Từ hai sinh viên tỉnh lẻ tay trắng lên Sài Gòn lập nghiệp, ở trong một căn phòng trọ chật hẹp chỉ kê vừa một chiếc giường và một cái bàn làm việc, ăn mì gói qua ngày. Chúng tôi đã cùng nhau mơ về một ngày sẽ xây dựng được một công ty công nghệ hàng đầu, một "kỳ lân" của Việt Nam.
Vision Tech chính là đứa con tinh thần mà chúng tôi đã dốc hết tâm huyết để tạo nên. Và tôi, Hà Thanh Lam, chính là người mẹ đã mang nặng đẻ đau, nuôi nấng nó thành hình.
Giấc mơ đó gần như đã trở thành hiện thực. Hợp đồng tỷ đô với Tập đoàn Hoàng Gia chính là bước cuối cùng để đưa Vision Tech lên đỉnh cao, trở thành doanh nghiệp mà cả ngành phải ngưỡng mộ.
Và cũng chính vào lúc này, tôi phát hiện mình có thai.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi đưa cho Hưng xem que thử thai hai vạch. Anh đã ôm chầm lấy tôi, xoay mấy vòng giữa nhà, tiếng cười giòn tan lấp đầy không gian.
"Lam ơi, anh sắp được làm bố rồi! Chúng ta sắp có một gia đình trọn vẹn rồi!"
Trái tim tôi lúc đó đã ngập tràn hạnh phúc. Tôi đã nghĩ đến một đám cưới, một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.
Tối hôm đó, tôi rụt rè nói với anh: "Hay là... mình đăng ký kết hôn đi anh. Cho con chúng ta có một danh phận chính thức."
Nụ cười trên môi Vũ Hưng chợt tắt. Anh im lặng một lúc lâu, lâu đến mức khiến tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Rồi anh nắm lấy tay tôi, giọng nói trầm xuống, đầy tính toán.
"Lam à, em xem, công ty của chúng ta đang ở giai đoạn nước rút. Hợp đồng với Hoàng Gia sắp ký rồi. Đây là cơ hội ngàn năm có một để Vision Tech cất cánh. Anh muốn dành toàn bộ tâm trí cho nó."
Anh ta vẽ ra một viễn cảnh tương lai huy hoàng, nơi công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, nơi chúng tôi trở thành những doanh nhân thành đạt bậc nhất.
"Chờ sau khi chúng ta ký được hợp đồng này, công ty ổn định rồi, anh sẽ cho em một đám cưới thế kỷ, một đám cưới mà cả thành phố này phải ngưỡng mộ. Được không em? Chỉ một chút nữa thôi. Vì tương lai của chúng ta, của con chúng ta."
Những lời nói đó, vào thời điểm đó, đã thuyết phục được tôi. Tôi đã tin vào lời hứa của anh, đã tin vào cái gọi là "tương lai của chúng ta". Tôi đã gật đầu đồng ý, chấp nhận gác lại hạnh phúc cá nhân của mình một lần nữa để dốc toàn lực cho công ty.
Nhưng tôi đã không biết rằng, đó chính là khởi đầu cho sự sụp đổ của mọi thứ mà tôi đã tin tưởng.
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn sóng cuộn trào trong lồng ngực. Sự bình tĩnh mà tôi cố gắng thể hiện chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh.
"Anh Dụng," tôi nói, giọng khàn đi, "hợp đồng đó, anh có muốn không?"