Hắn nói tình yêu không xây được nhà chọc trời, và giờ Vòng Bạch Vân, đối thủ của tôi, mới là người phù hợp để cùng hắn đi tiếp.
Tôi đã yêu hắn, chúng tôi đã sắp kết hôn. Tại sao hắn lại có thể nghiền nát cuộc đời tôi một cách tàn nhẫn như vậy?
Ngay khi tôi rơi vào tuyệt vọng cùng cực, luật sư của cha tôi đã xuất hiện. Ông mang đến một lối thoát duy nhất: một bản hợp đồng hôn nhân cũ, ràng buộc tôi với Phùng Gia Nhân, người thừa kế của tập đoàn bất động sản hùng mạnh nhất, và cũng là kẻ thù không đội trời chung của vị hôn phu cũ của tôi.
Chương 1
Góc nhìn của Nghiêm Hạnh San:
Hơi thở đầu tiên của tôi vào buổi sáng không phải là không khí trong lành, mà là mùi thuốc khử trùng cay nồng đặc trưng của Viện điều dưỡng An Lạc.
Đó là một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng tôi không còn ở trong căn hộ áp mái lộng gió của mình nữa, nơi có xưởng vẽ ngập nắng và những bản phác thảo dang dở. Tôi đang ở đây, trong một căn phòng có bốn bức tường trắng toát, nơi duy nhất có màu sắc là những vệt nắng nhạt chiếu qua song sắt cửa sổ, vẽ những đường kẻ vô hồn trên sàn nhà.
Người ta nói tôi suy sụp tinh thần. Rằng tôi đã tự làm mình kiệt sức.
Họ nói rằng những cơn hoảng loạn, những đêm mất ngủ và việc tôi cứ lẩm bẩm về một tòa nhà chọc trời bị đánh cắp là triệu chứng của một tâm trí đang tan vỡ.
Nhưng tôi biết sự thật.
Tâm trí tôi không tan vỡ. Trái tim tôi mới là thứ đã vỡ tan.
Và kẻ đã nghiền nát nó chính là Tưởng Minh Hùng, người đàn ông tôi đã từng yêu, vị hôn phu của tôi, kẻ đã đánh cắp linh hồn tôi và gói nó lại thành một món quà để dâng lên cho sự nghiệp của hắn.
"Sky-Dream". Đó là tên tôi đặt cho nó. Một tòa nhà chọc trời bằng kính và thép, vươn lên như một lời cầu nguyện giữa lòng Hà Nội. Nó không chỉ là một bản thiết kế. Nó là di sản của tôi, là thành quả của bốn năm trời ăn, ngủ và thở cùng với những đường nét và cấu trúc. Nó là lời hứa của tôi với người cha đã khuất, cũng là một kiến trúc sư, rằng tôi sẽ xây nên một thứ gì đó trường tồn.
Hùng đã ở bên tôi trong suốt quá trình đó. Hắn lắng nghe những ý tưởng điên rồ của tôi lúc nửa đêm, mang cà phê cho tôi khi tôi gục ngã trên bản vẽ, và thề rằng "chúng ta" sẽ cùng nhau biến giấc mơ này thành hiện thực.
"Chúng ta". Một lời nói dối ngọt ngào làm sao.
Ngày công bố dự án, tôi đã ở đây, trong bộ pijama của bệnh viện, xem hắn đứng trên bục phát biểu qua màn hình tivi nhỏ xíu. Hắn mặc bộ vest Armani mà tôi đã chọn cho hắn, mỉm cười rạng rỡ, và nói về "tầm nhìn của mình".
"Tầm nhìn của mình".
Mỗi một từ hắn nói ra như một nhát dao xoáy sâu vào vết thương của tôi. Hắn đã lấy đi công trình của tôi, câu chuyện của tôi, và biến nó thành của riêng hắn. Và thế giới đã tin hắn.
Bởi vì Nghiêm Hạnh San, nữ kiến trúc sư tài năng, giờ đây chỉ là một bệnh nhân tâm thần bất ổn.
Tôi đã chờ đợi. Mỗi ngày, tôi đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ đợi hắn đến, có lẽ là với một lời xin lỗi, một lời giải thích. Một tia hối hận nào đó trong đôi mắt nâu ấm áp đã từng khiến tôi mê đắm.
Nhưng hôm nay, khi cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, người bước vào không phải là vị hôn phu đang ăn năn của tôi. Đó là một kẻ xa lạ khoác trên mình khuôn mặt của người tôi yêu.
Hắn vẫn mặc bộ vest đắt tiền, mái tóc được vuốt keo hoàn hảo. Hắn mang theo mùi nước hoa cao cấp, một mùi hương lạc lõng đến ghê tởm trong không gian ngột ngạt này. Hắn không mang hoa, cũng không có vẻ mặt lo lắng.
Hắn mang theo một chiếc cặp da.
"Chào em, San," hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo như mặt bàn đá cẩm thạch. Hắn đặt chiếc cặp lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. "Em trông có vẻ khá hơn rồi."
"Khá hơn?" Tôi bật ra một tiếng cười khô khốc. "Anh mong đợi điều gì? Rằng tôi sẽ vui vẻ đan len và quên đi mọi chuyện sao?"
Hắn phớt lờ câu hỏi của tôi. Đôi mắt hắn lướt qua căn phòng một cách thiếu kiên nhẫn, như thể sự tồn tại của nơi này làm bẩn tầm nhìn của hắn.
"Anh đến đây có việc gì, Hùng?" Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy, nhưng tôi cảm thấy toàn thân mình đang căng lên như dây đàn.
"Anh đến để giúp em," hắn nói, mở chiếc cặp da. Âm thanh những chiếc khóa kim loại bật ra vang lên một cách đáng ngại trong sự im lặng. "Anh biết mọi chuyện gần đây rất khó khăn cho em."
Hắn lấy ra một tập tài liệu và đẩy nó về phía tôi.
"Đây là gì?" Tôi hỏi, mặc dù một cảm giác sợ hãi lạnh buốt đã bắt đầu len lỏi trong lồng ngực tôi.
"Đó là thỏa thuận chấm dứt hợp tác giữa em và công ty," hắn giải thích một cách thản nhiên. "Và một vài giấy tờ bảo mật thông tin. Chỉ là thủ tục thôi. Anh đã rất hào phóng. Em sẽ nhận được một khoản bồi thường đủ để em sống thoải mái trong một thời gian dài."
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, không thể tin được. "Bồi thường? Anh gọi đây là bồi thường sao?"
Giọng tôi vỡ ra. "Anh đã đánh cắp công trình của tôi. Cả cuộc đời tôi. Và anh mang đến cho tôi một tờ giấy và gọi đó là sự hào phóng?"
"San," hắn thở dài, và lần đầu tiên, một thoáng khó chịu hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của hắn. "Đừng làm thế nữa. Sky-Dream là dự án của anh. Em chỉ là một phần của đội ngũ. Em đã quá căng thẳng, em bắt đầu nhầm lẫn mọi thứ."
"Nhầm lẫn?" Tôi hét lên, cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng lên trong lồng ngực. "Tôi đã vẽ từng đường nét của nó! Tôi đã tính toán từng thông số! Nó có linh hồn của tôi trong đó!"
"Đó chính là vấn đề," hắn nói, giọng hắn trở nên sắc lạnh. "Em đã quá xúc động. Em không thể tách bạch công việc và cảm xúc. Đó là lý do tại sao em ở đây."
Hắn lấy ra một tập tài liệu khác. "Đây là thỏa thuận bảo mật. Ký vào nó, và em sẽ không bao giờ được phép nhắc đến Sky-Dream hay vai trò của em trong dự án nữa. Coi như đó là một giấc mơ tồi tệ đã qua."
"Và nếu tôi không ký?" Tôi thì thầm, cổ họng nghẹn lại.
Hắn nhìn tôi, và trong một khoảnh khắc, lớp mặt nạ lịch lãm của hắn rơi xuống. Tôi nhìn thấy con quái vật bên dưới - lạnh lùng, tàn nhẫn và không có chút tình người nào.
"Anh không muốn phải làm điều này, San. Nhưng nếu em không hợp tác..." Hắn dừng lại, lấy ra một tờ giấy cuối cùng từ chiếc cặp. Nó trông giống như một loại hồ sơ y tế. "...anh sẽ phải đệ trình cái này lên tòa án."
Hắn đẩy nó về phía tôi. Tôi liếc nhìn những con chữ. "Hồ sơ bệnh án... Rối loạn nhân cách hoang tưởng... Mất năng lực hành vi dân sự..."
"Một bộ hồ sơ bệnh án giả," hắn nói, giọng đều đều đến đáng sợ. "Nhưng với lời khai của các bác sĩ và tình trạng hiện tại của em, không ai sẽ nghi ngờ nó. Em sẽ ở lại đây, San. Không phải chỉ vài tháng. Mà là mãi mãi. Em sẽ chính thức trở thành một người điên, không có quyền tự quyết, không có tiếng nói. Mọi thứ em nói sẽ bị coi là lời của một kẻ mất trí."
Căn phòng bắt đầu quay cuồng. Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp. Đây không phải là một lời đe dọa. Đây là một bản án tử hình. Hắn đang định xóa sổ tôi khỏi thế giới, chôn sống tôi trong chính tâm trí của mình.
"Tại sao?" Tôi nức nở, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. "Tại sao lại làm thế với em? Em đã yêu anh. Chúng ta đã sắp kết hôn."
Hắn nhìn tôi với một vẻ gần như thương hại. "Tình yêu không xây được những tòa nhà chọc trời, San à. Tham vọng mới làm được."
Hắn đứng dậy, chỉnh lại cà vạt. "Và giờ đây, Vòng Bạch Vân sẽ là người cùng anh đi tiếp. Cô ấy hiểu điều đó. Cô ấy sẽ là một người vợ, một đối tác phù hợp hơn."
Vòng Bạch Vân. Cái tên đó như một liều thuốc độc. Đối thủ lớn nhất của tôi ở trường đại học, người phụ nữ luôn nhìn tôi với ánh mắt ghen tị. Hóa ra, cô ta không chỉ muốn đánh bại tôi. Cô ta muốn chiếm đoạt mọi thứ của tôi.
Một âm mưu hoàn hảo.
"Anh cho em hai mươi tư giờ để suy nghĩ," Hùng nói, giọng hắn đã trở lại vẻ chuyên nghiệp lạnh lùng. "Ngày mai anh sẽ cho người đến lấy giấy tờ đã ký. Đừng đưa ra lựa chọn sai lầm, Hạnh San."
Hắn quay lưng và bước ra khỏi phòng, để lại tôi cùng với những mảnh vỡ của cuộc đời mình. Tiếng cửa đóng lại vang lên như tiếng nắp quan tài được đóng lại.
Tôi gục ngã xuống sàn, tiếng khóc nức nở không thể kìm nén. Tuyệt vọng. Đó là từ duy nhất có thể mô tả cảm giác này. Một màn sương mù dày đặc và lạnh lẽo đang bao trùm lấy tôi, và tôi không thấy lối thoát.
Tôi sẽ chết ở đây. Bị lãng quên. Bị coi là một kẻ điên.
Ngay khi bóng tối gần như nuốt chửng tôi hoàn toàn, có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tôi giật mình, lau vội nước mắt. Có lẽ Hùng đã quay lại? Có lẽ hắn còn sót lại một chút lương tâm?
Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng người bước vào không phải là Hùng. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm, mặc một bộ vest cũ kỹ nhưng được là phẳng phiu. Ông có đôi mắt hiền từ và một nụ cười buồn.
"Ông Sử Lễ?" Tôi thì thầm, không thể tin vào mắt mình. Ông là luật sư của gia đình tôi từ nhiều năm trước, là bạn thân của cha tôi. Sau khi cha mẹ qua đời, tôi đã mất liên lạc với ông.
"Chào cháu, Hạnh San," ông nói nhỏ, đóng cửa lại sau lưng. "Ông xin lỗi vì đã đến mà không báo trước. Ông nghe nói về chuyện của cháu."
"Ông..." Tôi không biết phải nói gì. Sự xuất hiện của ông giống như một tia sáng le lói trong đêm đen vô tận.
"Ông không có nhiều thời gian," ông nói nhanh, tiến lại gần tôi. "Những người của Tưởng Minh Hùng đang canh gác khắp nơi. Ông chỉ có thể vào đây nhờ một người y tá cũ có ơn với gia đình ta."
Ông nắm lấy tay tôi. Bàn tay ông ấm áp và chắc chắn, một sự tương phản hoàn toàn với cái chạm lạnh lẽo của Hùng.
"Cha cháu, trước khi mất, đã để lại cho ông một thứ," ông nói, giọng đầy trang trọng. "Ông ấy nói rằng, nếu có một ngày cháu rơi vào đường cùng và không còn ai để tin tưởng, hãy đưa nó cho cháu. Nó là lối thoát cuối cùng."
Ông rút từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ, được chạm khắc tinh xảo. Nó không giống bất kỳ chiếc chìa khóa hiện đại nào.
"Đây là gì ạ?" Tôi hỏi, giọng run run.
"Đây là chìa khóa của một hộp ký gửi an toàn tại ngân hàng Đông Á," ông giải thích. "Bên trong đó, có một thứ có thể cứu cháu. Một bản hợp đồng."
"Hợp đồng gì ạ?"
Ông Lễ nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ông vừa nghiêm túc vừa có chút do dự. "Một bản hợp đồng hôn nhân, được ký kết bởi ông nội cháu và ông Phùng Quốc Minh, người đứng đầu tập đoàn bất động sản Phùng Thị lúc bấy giờ."
Tôi sững sờ. Phùng Thị? Tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước?
"Hợp đồng đó," ông tiếp tục, "ràng buộc cháu, Nghiêm Hạnh San, với người thừa kế duy nhất của nhà họ Phùng."
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu tôi, một cái tên mà bất cứ ai trong ngành bất động sản đều biết và kính sợ. Đối thủ lớn nhất của Tưởng Minh Hùng. Một bóng ma trong giới kinh doanh Hà Nội, kẻ nổi tiếng tàn nhẫn, quyết đoán và gần như không bao giờ xuất hiện trước công chúng.
"Phùng Gia Nhân," tôi thì thầm cái tên đó.
Ông Lễ gật đầu. "Đúng vậy. Phùng Gia Nhân. Bản hợp đồng này có giá trị pháp lý tuyệt đối. Nếu cháu đưa nó ra, anh ta sẽ phải thực hiện nó. Đó là một lời hứa danh dự giữa hai gia tộc."
Ông đặt chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay tôi và nắm chặt tay tôi lại. "Đây là con át chủ bài của cháu, Hạnh San. Tưởng Minh Hùng muốn biến cháu thành một kẻ vô hình, nhưng bản hợp đồng này có thể mang lại cho cháu một người bảo vệ quyền lực nhất. Hãy dùng nó để tự cứu mình."
Ông nhìn ra cửa một cách lo lắng. "Ông phải đi ngay. Đừng tin ai ở đây cả. Hãy tìm cách trốn thoát. Nhanh lên."
Nói rồi, ông vội vã rời đi, nhanh như lúc ông đến.
Tôi ngồi một mình trong căn phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa bằng đồng trong lòng bàn tay. Nó nặng trịch, không chỉ bởi trọng lượng của kim loại, mà còn bởi sức nặng của một quyết định.
Tuyệt vọng. Và một tia hy vọng mong manh.
Tưởng Minh Hùng đã cho tôi hai lựa chọn: một cái chết từ từ trong sự im lặng, hoặc một cuộc sống bị giam cầm vĩnh viễn.
Nhưng bây giờ, cha tôi, từ bên kia thế giới, đã đưa cho tôi một lựa chọn thứ ba.
Một lối thoát.
Một cuộc hôn nhân với một con quỷ để chống lại một con quái vật.
Tôi siết chặt chiếc chìa khóa trong tay. Hơi ấm của nó lan tỏa, xua đi một chút giá lạnh trong tâm hồn tôi.
Tôi sẽ không chết ở đây. Tôi sẽ không để Tưởng Minh Hùng chiến thắng.
Tôi sẽ chiến đấu.
Và Phùng Gia Nhân sẽ là vũ khí của tôi.
---