Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Một sự lừa dối kéo dài năm năm, một cuộc đời trả thù
Một sự lừa dối kéo dài năm năm, một cuộc đời trả thù

Một sự lừa dối kéo dài năm năm, một cuộc đời trả thù

5.0
10 Chương
7 Duyệt
Đọc ngay

Năm năm hôn nhân viên mãn, tôi từng tin mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, là cháu gái thất lạc của gia tộc nghệ thuật họ Lưu danh giá. Nhưng vào đúng ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi phát hiện ra chồng tôi và cô em gái nuôi mà tôi hết mực yêu thương đã có với nhau một đứa con trai năm tuổi. Tệ hơn nữa, chính ông bà nội của tôi cũng biết chuyện và còn đồng lõa, chu cấp tiền cho họ. Họ âm mưu lợi dụng tôi sinh một đứa con trai "chính thức" để thừa kế tài sản, sau đó sẽ tìm cách để tôi "biến mất" . Hóa ra, tôi chỉ là một con tốt trong ván cờ của họ, một công cụ để sinh con, một tấm bình phong để che đậy cho sự phản bội kinh tởm này. Họ nghĩ tôi là một con ngốc dễ bị thao túng. Nhưng họ đã sai. Vở kịch này, đã đến lúc phải hạ màn. Và tôi sẽ là người đạo diễn cho cảnh cuối cùng, phơi bày bộ mặt thật của họ trước tất cả mọi người.

Mục lục

Chương 1

Năm năm hôn nhân viên mãn, tôi từng tin mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, là cháu gái thất lạc của gia tộc nghệ thuật họ Lưu danh giá.

Nhưng vào đúng ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi phát hiện ra chồng tôi và cô em gái nuôi mà tôi hết mực yêu thương đã có với nhau một đứa con trai năm tuổi.

Tệ hơn nữa, chính ông bà nội của tôi cũng biết chuyện và còn đồng lõa, chu cấp tiền cho họ.

Họ âm mưu lợi dụng tôi sinh một đứa con trai "chính thức" để thừa kế tài sản, sau đó sẽ tìm cách để tôi "biến mất" .

Hóa ra, tôi chỉ là một con tốt trong ván cờ của họ, một công cụ để sinh con, một tấm bình phong để che đậy cho sự phản bội kinh tởm này.

Họ nghĩ tôi là một con ngốc dễ bị thao túng.

Nhưng họ đã sai.

Vở kịch này, đã đến lúc phải hạ màn. Và tôi sẽ là người đạo diễn cho cảnh cuối cùng, phơi bày bộ mặt thật của họ trước tất cả mọi người.

Chương 1

Năm năm hôn nhân của tôi, năm năm hạnh phúc viên mãn, hóa ra chỉ là một vở kịch được dàn dựng công phu để che giấu một lời nói dối còn kéo dài hơn thế.

Tôi từng tin rằng mình là Lưu Ánh Trinh, cháu gái thất lạc của gia tộc nghệ thuật họ Lưu, người may mắn tìm lại được cội nguồn, được bao bọc trong tình yêu thương của ông bà và người chồng hoàn hảo, Hoàng Quang Trường. Tôi đã tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc đáng thương.

Màn kịch này, tôi đã sống trong đó suốt năm năm.

Tôi đã từng nghĩ những ngày tháng ở trại trẻ mồ côi, những ký ức mờ nhạt và đau thương về một gia đình tan vỡ, đã lùi xa vào dĩ vãng. Giờ đây, tôi là bà Hoàng, vợ của một nhà phát triển bất động sản thành đạt, cháu gái của một họa sĩ sơn mài cấp quốc bảo. Cuộc sống của tôi là những buổi tiệc sang trọng, những chuyến du lịch xa hoa, và quan trọng nhất, là vòng tay ấm áp của Quang Trường mỗi tối.

Anh ấy là tất cả những gì tôi từng mơ ước. Lịch lãm, quyến rũ, và trên hết, anh yêu tôi. Anh nói anh yêu sự ngây thơ của tôi, yêu cách tôi trân trọng những điều nhỏ bé nhất, bởi vì tôi đã từng không có gì cả. Mỗi món quà, mỗi lời nói ngọt ngào, mỗi cái ôm của anh, đều khiến tôi tin rằng cuộc đời đã bù đắp cho tôi tất cả những gì đã lấy đi.

Sự thật, tôi đã sai.

Hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị một bữa tối lãng mạn tại nhà, nhưng gần đến giờ, anh gọi điện báo có một cuộc họp đột xuất không thể hủy. Tôi có thể nghe thấy sự vội vã trong giọng nói của anh, và dù có chút thất vọng, tôi vẫn mỉm cười và nói rằng tôi hiểu.

"Anh sẽ về sớm nhất có thể, được không? Anh yêu em." Giọng anh dịu dàng qua điện thoại.

"Em cũng yêu anh," tôi đáp, lòng ngập tràn ấm áp.

Nhưng sau khi cúp máy, một ý nghĩ bất chợt nảy ra. Thay vì ngồi nhà chờ đợi, tại sao tôi không mang bữa tối đến cho anh? Một bất ngờ nho nhỏ. Tôi mỉm cười với ý tưởng đó, nhanh chóng đóng gói mọi thứ vào giỏ, và lái xe đến tòa nhà văn phòng của anh.

Thế nhưng, khi tôi đến nơi, cả tòa nhà tối om. Bác bảo vệ nói rằng công ty đã cho nhân viên về sớm từ chiều. Anh ấy không có ở đây.

Một cảm giác hụt hẫng nhẹ nhàng len lỏi trong tôi. Có lẽ cuộc họp diễn ra ở một nơi khác. Tôi gọi cho thư ký của anh, một cô gái trẻ tên Lan.

"Chị Ánh Trinh à? Chủ tịch Hoàng sao? À... anh ấy nói có việc gia đình quan trọng ở khu vui chơi Dreamland ạ." Giọng Lan có chút ngập ngừng.

Dreamland? Khu vui chơi?

Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên. Tại sao anh lại nói dối tôi về một cuộc họp? Việc gia đình quan trọng gì ở khu vui chơi vào tối muộn thế này?

Tôi lái xe đến Dreamland. Khu vui chơi đã đóng cửa, chỉ còn lại vài ánh đèn lấp lánh trên vòng đu quay khổng lồ. Nhưng kỳ lạ thay, bãi đậu xe lại có vài chiếc xe sang trọng. Và rồi, tim tôi như ngừng đập một nhịp. Tôi nhận ra chiếc xe Bentley của ông nội và chiếc Mercedes của Quang Trường.

Họ đang làm gì ở đây?

Tôi đỗ xe ở một góc khuất, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi nhẹ nhàng bước xuống xe, đi về phía lối vào chính vẫn còn hé mở. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười nói rộn rã.

Và rồi tôi nhìn thấy anh. Quang Trường của tôi.

Anh không mặc bộ vest công sở như thường lệ, mà là một chiếc áo phông polo và quần jean đơn giản. Gương mặt anh không có vẻ gì là căng thẳng vì công việc, mà là một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà tôi đã không thấy từ rất lâu rồi.

Anh đang cúi xuống, nói chuyện với một cậu bé chừng năm tuổi đang ngồi trên vai anh. Cậu bé có đôi mắt giống hệt anh.

Và đứng bên cạnh họ, nở nụ cười hạnh phúc, là một người phụ nữ mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới.

Thịnh Diệp Linh.

Em gái nuôi của tôi. Người mà tôi luôn tin tưởng và yêu thương như em ruột. Người đã được gia đình tôi cưu mang sau khi cha mẹ cô ấy, quản gia lâu năm của nhà họ Lưu, qua đời trong một tai nạn. Người mà hai năm trước đã gây ra một scandal tình ái tai tiếng rồi được gia đình thông báo là đã gửi ra nước ngoài để tĩnh tâm.

Nhưng cô ta không ở nước ngoài. Cô ta đang ở đây, rạng rỡ và xinh đẹp, khoác trên mình chiếc váy hàng hiệu đắt tiền, trông không hề giống một người đang "tĩnh tâm" .

Và rồi, trước mắt tôi, Quang Trường cúi xuống và hôn lên môi Diệp Linh. Một nụ hôn không hề vội vã, mà đầy dịu dàng và thân thuộc.

Một cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày tôi. Không khí như bị hút cạn khỏi lồng ngực. Tôi phải vịn vào một thân cây gần đó để không ngã quỵ. Toàn bộ thế giới của tôi đang sụp đổ.

Tôi lùi lại, nấp sau một bụi cây lớn, cố gắng hít thở. Tai tôi ù đi, nhưng tôi vẫn cố gắng lắng nghe. Tôi phải biết sự thật, dù nó có tàn khốc đến đâu.

Tôi nghe thấy tiếng cậu bé reo lên: "Ba ơi, hôm nay là sinh nhật vui nhất của con!"

Sinh nhật? Hôm nay? Trùng với ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Trùng với ngày mà tôi đã ngỏ ý muốn có một chuyến đi chơi riêng tư đến một hòn đảo nhỏ, nhưng anh đã từ chối với lý do công việc quá bận rộn.

Bây giờ tôi đã hiểu. Anh không bận. Anh chỉ bận tổ chức sinh nhật cho con trai của anh.

"Tất nhiên rồi, con trai." Giọng Quang Trường đầy tự hào. "Sau này toàn bộ đế chế của ba sẽ là của con."

Diệp Linh cười khúc khích, giọng ngọt ngào đến ghê tởm. "Anh cứ chiều nó quá. À mà, chị ta không nghi ngờ gì chứ? Em thấy hơi lo lắng."

"Lo gì chứ?" Quang Trường cười khẩy, một nụ cười lạnh lùng mà tôi chưa bao giờ thấy. "Cô ta ngây thơ như một tờ giấy trắng. Dễ dỗ dành, dễ kiểm soát. Chỉ cần vài lời ngọt ngào là tin sái cổ. Dù sao thì, chúng ta cần cô ta để hợp pháp hóa việc thừa kế khối tài sản kia. Ông bà Lưu sẽ không bao giờ để tài sản rơi vào tay người ngoài. Nhưng nếu chúng ta có một đứa con chung, một đứa cháu trai 'chính thức' của họ Lưu, mọi chuyện sẽ khác."

Tai tôi như nổ tung. Một đứa con chung? Họ định...

"Em biết, nhưng em không thể chờ đợi được nữa," Diệp Linh rên rỉ. "Năm năm rồi, Quang Trường. Em phải sống trong bóng tối bao lâu nữa? Tại sao chúng ta không thể công khai?"

"Sắp rồi, em yêu." Quang Trường trấn an. "Chờ khi cô ta sinh con xong, chúng ta sẽ tìm cách để cô ta 'biến mất' một cách hợp lý. Đến lúc đó, em và con sẽ là tất cả của anh. Ông bà cũng sẽ không thể làm gì được. Dù sao thì họ cũng nợ gia đình em mà. Số tiền họ chu cấp hàng tháng cho em và cu Bin coi như là một phần để trả món nợ tội lỗi đó."

Món nợ tội lỗi? Chu cấp?

Tôi sững sờ. Vậy là ông bà tôi cũng biết? Họ không chỉ biết, mà còn đồng lõa? Họ dùng tiền của gia tộc để nuôi dưỡng gia đình bí mật của chồng tôi và em gái nuôi của tôi? Tất cả những sự quan tâm, những lời yêu thương, chỉ là để che đậy cho cảm giác tội lỗi của họ?

Tôi chỉ là một con tốt trong ván cờ của họ. Một công cụ để sinh con. Một tấm bình phong để che đậy cho sự phản bội kinh tởm này.

Ting.

Điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn từ Quang Trường.

"Vợ yêu, anh xin lỗi. Cuộc họp kéo dài hơn dự kiến. Anh sẽ về ngay. Đừng chờ anh, cứ đi ngủ trước nhé. Yêu em."

Một lời nói dối trơ trẽn. Một sự sỉ nhục cuối cùng.

Họ nghĩ tôi là một con ngốc. Một kẻ dễ bị thao túng, không có chính kiến, chỉ biết sống dựa vào tình yêu thương giả tạo của họ. Họ nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận số phận, sinh cho họ một đứa con rồi lặng lẽ biến mất.

Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi tôi. Nước mắt đã ngừng rơi. Thay vào đó, một ngọn lửa giận dữ và quyết tâm đang bùng cháy trong lồng ngực tôi.

Họ đã đánh giá thấp tôi.

Họ sẽ không có được thứ họ muốn. Không phải khối tài sản, không phải danh tiếng, và chắc chắn không phải là một đứa con.

Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Không phải tiền bạc hay địa vị. Mà là nhân phẩm và sự tự do.

Vở kịch này, đã đến lúc phải hạ màn. Và tôi sẽ là người đạo diễn cho cảnh cuối cùng. Một cảnh tượng hoành tráng, trước mặt tất cả mọi người, để họ phải trả giá cho sự lừa dối của mình.

Họ sẽ phải hối hận. Tất cả bọn họ.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   10-16 19:32
img
img
Chương 1
16/10/2025
Chương 2
16/10/2025
Chương 3
16/10/2025
Chương 4
16/10/2025
Chương 5
16/10/2025
Chương 6
16/10/2025
Chương 7
16/10/2025
Chương 8
16/10/2025
Chương 9
16/10/2025
Chương 10
16/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY