Kết hôn được ba năm, cô là người mong đợi đứa trẻ này hơn ai hết, cô chắc chắn sẽ bảo vệ đứa bé thật cẩn thận.
Sau khi lấy thuốc xong, Ôn Lương rời khỏi phòng khám, quay lại xe.
Tài xế khởi động xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Phu nhân, chuyến bay của ông chủ là lúc 3 giờ chiều nay, còn 20 phút nữa, chúng ta đi thẳng tới sân bay luôn hay sao ạ?"
"Đi thẳng đến đó đi."
Nghĩ đến việc chỉ hai mươi phút nữa sẽ được gặp anh, là trên gương mặt của Ôn Lương đã nở một nụ cười ngọt ngào, trong lòng cô đã vô cùng mong đợi.
Phó Tranh đã đi công tác được gần một tháng, cô rất nhớ anh.
Trên đường đi tới sân bay, cô không nhịn được mà lấy tờ khám thai trong túi ra xem đi xem lại mấy lần, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.
Trong này là con của cô và Phó Tranh, chỉ còn 8 tháng nữa là đứa bé sẽ chào đời.
Cô muốn chia sẻ tin vui này với Phó Tranh ngay lập tức.
Đến sân bay, tài xế đỗ xe ở vị trí dễ thấy, : "Phu nhân, hay là cô gọi điện thoại cho ông chủ xem ạ?"
Ôn Lương nhìn đồng hồ, giờ này có lẽ Phó Tranh đã xuống máy bay, cô gọi cho anh, nhưng điện thoại lại tạm thời không thể kết nối.
"Có lẽ máy bay đáp muộn, chúng ta đợi chút xem sao." Ôn Lương nói.
Một lúc sau, vẫn chưa thấy Phó Tranh xuất hiện.
Ôn Lương lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, vẫn không thể kết nối.
"Chúng ta đợi thêm chút vậy."
Máy bay đáp muộn là chuyện thường thấy, có lúc muộn một hai tiếng cũng là chuyện bình thường.
Hai tiếng sau.
Ôn Lương gọi lại cho Phó Tranh, cuối cùng không còn là tiếng thông báo lạnh lùng nữa, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: "Phó Tranh, anh xuống máy bay rồi ư?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nữ cất lên: "Xin lỗi, Phó Tranh đi vệ sinh rồi, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô."
Ôn Lương chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô nhìn màn hình điện thoại, ngẩn người một hồi.
Cô nhớ rõ, lần này Phó Tranh đi công tác đâu có dẫn theo thư ký nữ đâu.
Ôn Lương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt, cô đang đợi Phó Tranh gọi lại.
Mười phút nhanh chóng trôi qua.
Phó Tranh chưa gọi lại.
Ôn Lương lại đợi thêm năm phút, rồi cô không thể nhịn được nữa mà lại gọi cho Phó Tranh.
Cuộc gọi mãi chưa được kết nối, đến khi sắp tự động kết thúc thì mới có người nhận. Tiêng người đàn ông quen thuộc vang lên trong điện thoại, trầm thấp mà có từ tính: "Alo, Ôn Lương à?"
"Phó Tranh, anh đang ở đâu thế? Em với tài xế đang đợi anh ở bãi đỗ xe khu D của sân bay, anh qua đây luôn là được."
Giọng nói ở đầu dây bên kia ngập ngừng đôi chút: "Xin lỗi em, anh xuống máy bay mà quên mất không mở máy lên, giờ anh đã rời khỏi sân bay rồi."
Nụ cười của Ôn Lương lập tức tắt ngúm.
"Vậy... em về nhà đợi anh nhé?" Ôn Lương cắn môi: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Được, anh cũng có chuyện muốn nói với em."
"Tối nay em đã bao dì nấu mấy món anh thích đấy…"
"Em tự ăn đi, anh còn có việc, sẽ về muộn đấy."
Ôn Lương có chút buồn bã, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Vâng ạ."
Tới lúc cuộc gọi chuẩn bị kết thúc, ở bên phía Phó Tranh lại vang lên giọng nữ ban nãy: "Phó Tranh, xin lỗi anh, vừa rồi Ôn Lương có gọi cho anh mà em quên chuyển lời..."
Lòng Ôn Lương nặng trĩu, cô nhíu mày, đang định hỏi Phó Tranh người con gái đó là ai, thì cuộc gọi đã bị ngắt máy.
Cô nhìn màn hình điện thoại, khẽ mím môi rồi nói với tài xế: "Về nhà thôi."
Từ cuộc trò chuyện, tài xế đã đoán ra được điều gì đó bèn lái xe rời khỏi sân bay.
Đến bữa tối, Ôn Lương chẳng buồn ăn, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô vẫn ăn vài miếng.
Trong phòng khách, tivi đang bật.
Cô ôm gối ngồi trên ghế sofa, cô liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hoàn toàn không có tâm trí đâu để mà xem tivi đang chiếu gì.
Đã mười giờ tối rồi.
Ôn Lương ngáp một cái, bất giác ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như có ai đó đang bế cô lên.
Ôn Lương mơ mơ màng màng, như ngửi thấy mùi hương quen thuộc và mùi rượu thoang thoảng, cô lẩm bẩm: "Phó Tranh à?"