t phủ lên một tầng hơi nước, trong lòn
dịu dàng như vậy, ba năm kết
mình rằng anh vốn d
ần, đến cả cô cũng
àng, chỉ là sự dịu dàng đó không dành c
chú ý. Đó là xe của cô. Đương nhiên, anh cũng
rồi, buổi tối c
trên má Ôn Lương, câu nói chưa dứt đã thấy cô đi
ưng vào cánh cửa, cổ họn
ông kìm được nữa, trước mắt nhanh chóng mờ
lắm, thực s
rong gia đình đơn thân, cô đã nếm đủ. C
ình được lớn lên
i cho cô biết, cô
c cẩn thận gõ cửa phòng ngủ,
ng "ừm" một tiếng, rồi
ỗng nhớ đến lời n
công tác có mang
ón quà
hay đồ, tìm thấy val
chính tay của ca sĩ nước n
vàng bạc, c
lấy món qu
g tàn, mọc lên một
hớ cô thích gì, vẫn nh
ông đến nỗi quá th
ương mơ màng tỉnh dậy,
giường, ngẩn
h đã qua đêm ở chỗ
n bị sẵn tâm lý t
ị vét rỗng, đau đớn như có ai móc ra m
ranh nhìn thấy Ôn Lương đang ngồi đờ đẫn trên giường, sắc mặt tái nhợt. A
g không hiểu sao lại len lén dâng lên một t
n gì rồi? Nói
cho
ông muốn ly hôn, một c
ở lại chỗ Sở Tư Nghi, có phải nghĩa
, liệu anh có
Cho dù sau này anh không còn là chồng em, thì vẫn là
át khô, đắng chát, lời sắp bật ra lập tức b
ười với Phó Tranh: "Em thật sự không sao. Anh
i: "Ôn Lương, chúng ta còn chưa ly hôn. Giờ e
chua xót nơi cổ họng, gượng
t hiện rõ vẻ không vui: "Nếu em đã không mu
ời bước ra khỏi phòng
ức rơi vào yên tĩnh. Nụ cười trên
iận c
về, nên anh càng thấy phiề
vì đắng cay, nhưng lại không thể nào giữ nổi,
.
àn Phó
vàng: "Tổng giám Ôn, điện thoại
rang mùa mới, và người được mời làm đại diện chính là t
hình tượng trẻ trung xinh đẹp, hoàn toàn
ện gì
ất định yêu cầu đích
lấy ống nghe: