Ngày hôm sau, đúng ngày kỷ niệm ba năm kết hôn.
Hứa Du Nhiên vừa dọn xong một mâm cơm thịnh soạn thì Tiêu Lẫm đã về đến nhà.
Cô mở cửa đón, nhận lấy cặp tài liệu, rồi ngồi xuống cởi giày da và thay bằng dép đi trong nhà cho anh, Hứa Du Nhiên làm những chuyện đó một cách thuần thục.
"Nhiều món thế này? Hôm nay là ngày gì sao?"
Tiêu Lẫm có dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, chỉ một động tác tháo cà vạt tùy ý thôi cũng đủ khiến hàng vạn cô gái phải hét lên vì rung động.
Thế nhưng lời nói của anh luôn khiến Hứa Du Nhiên lạnh lòng. Động tác của cô khựng lại, rồi hỏi ngược lại: "Anh quên rồi sao?"
Làm sao Tiêu Lẫm có thể quên chứ?
Chẳng phải anh đã mua đôi hoa tai sapphire trị giá 300 triệu tệ để bù đắp cho cô sao?
Tiêu Lẫm với vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Hứa Du Nhiên, tôi nên nhớ điều gì sao?"
"Chẳng phải anh đã mua đôi bông tai Vạn Thiên Tinh Thần đó sao?" Hứa Du Nhiên cảm thấy có linh cảm không tốt, nhưng vẫn không từ bỏ mà hỏi thêm một câu.
"Cô cũng biết đôi bông tai đó sao?"
Tiêu Lẫm có chút ngạc nhiên, không ngờ người vợ kiểu bảo mẫu chỉ biết lo việc nhà như cô, lại còn quan tâm đến chuyện bên ngoài?
Ngay lập tức, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Hứa Du Nhiên vốn có nền tảng tốt, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt hạnh, nhưng lại chẳng thể che lấp việc cô chưa từng chăm chút cho bản thân. Cả người trông quê mùa, như một bông hoa khô héo vàng úa.
Thậm chí không dễ nhìn bằng người giúp việc tinh tế ở nhà họ Tiêu.
Ánh mắt Hứa Du Nhiên nhuốm một chút mong đợi, "Em biết, em có xem truyền hình trực tiếp mà. Đôi bông tai đó thật sự..."
Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Lẫm đã ngắt lời, "Đó là quà tôi tặng cho Thanh Thanh."
Nhắc đến bạch nguyệt quang, giọng Tiêu Lẫm trở nên dịu dàng, "Cuối cùng cô ấy cũng chịu về nước nối lại tình xưa với tôi rồi, tôi phải chuẩn bị quà cho cô ấy."
Tim Hứa Du Nhiên thắt lại trong chốc lát, cô nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm!
Người mà anh nợ lại hóa ra lại chính là mối tình đầu đã từng bỏ rơi anh — Tô Thanh?
Vậy còn mình? Người luôn tận tụy chăm sóc anh suốt ba năm, chưa từng nhận được một món quà nào là gì?
Cô không thể chịu đựng nổi mà lên tiếng, "Tiêu Lẫm, có phải anh đã quên ai là người khiến anh bị tai nạn xe rồi mù mắt không?"
Năm xưa chỉ vì một chuyện vụn vặt, Tô Thanh nổi giận lôi đình, khiến Tiêu Lẫm mất tập trung khi lái xe và gặp tai nạn.
Sau khi biết anh mù mắt, khả năng phục hồi rất nhỏ.
Tô Thanh ngay lập tức viện cớ chạy ra nước ngoài, từ đó thì bặt vô âm tín.
Nhưng lúc đó hai người đã chuẩn bị kết hôn, thiệp cưới của nhà họ Tiêu đã phát đi, nhưng không thể tìm thấy Tô Thanh và gia đình cô ta.
Nếu không có Hứa Du Nhiên kịp thời giải nguy, nhà họ Tiêu đã trở thành trò cười của cả Lăng Thành.
"Cô thì biết cái gì? Đó không phải lỗi của Thanh Thanh!"
Tiêu Lẫm không cho phép ai nói xấu bạch nguyệt quang của mình, quát lên: "Ca phẫu thuật phục hồi thị lực của tôi vẫn là Thanh Thanh giúp tôi làm đấy. Nếu không phải người khác vô tình lỡ miệng, tôi đến giờ vẫn không biết cô ấy đã lặng lẽ làm nhiều điều cho tôi như vậy..."
Hứa Du Nhiên sững sờ, "Anh nói gì?"
Sau khi Tiêu Lẫm bị mù mắt, rõ ràng là Tiêu lão phu nhân van xin cô giúp anh làm ca phẫu thuật cấy ghép dây thần kinh thị giác để phục hồi thị lực.
Hứa Du Nhiên dốc hết tâm sức, tiến hành ba ca phẫu thuật lớn, cùng vô số đêm ngày chăm sóc tận tình sau mổ. Cô giấu thân phận "thần y", toàn tâm toàn ý đặt lên người Tiêu Lẫm. Đôi mắt anh mới có thể hồi phục như ban đầu.
Sao lại trở thành công lao của Tô Thanh?
"Anh chắc chắn là như vậy? Cô ta nói gì anh cũng tin?"
"Tất nhiên! Thanh Thanh là đệ tử cuối cùng của giáo sư Hồ Minh, cũng là chuyên gia duy nhất trên thế giới hiện nay có thể thực hiện loại phẫu thuật phục hồi thị lực này."
Trên mặt Tiêu Lẫm hiện đầy vẻ cảm kích và tự hào.
Nhưng đệ tử cuối cùng của giáo sư Hồ Minh không phải là cô - Hứa Du Nhiên sao? Đã bị Tô Thanh mạo danh từ khi nào vậy?
Hứa Du Nhiên rất muốn vạch trần lời nói dối của Tô Thanh, nhưng lại nhớ đến việc ân sư của mình đã qua đời nửa năm trước.
Chẳng trách Tô Thanh chọn thời điểm này để quay về.
Ân sư đã mất, chết không đối chứng. Còn dưới sự tận tâm chăm sóc của cô, Tiêu Lẫm đã sáng mắt trở lại, đồng thời tiếp quản tập đoàn Tiêu Thị.
Đối với việc này, Hứa Du Nhiên khó mà giãy bày, chỉ đành nói, "Vậy tối nay anh còn về đây làm gì? Không cần ở bên cạnh Tô Thanh sao?"
Cô giằng mạnh chiếc tạp dề xuống, nỗi tuyệt vọng trong lòng dần lan rộng ra.
Tiêu Lẫm với biểu cảm như thể "cô nên biết điều đó", nói: "Tôi mệt rồi, ly hôn đi! Từ đầu đã nói thời hạn kết hôn là ba năm, tôi cũng đã nhịn cô suốt ba năm rồi."
Nhịn cô ba năm?
Tên đàn ông này sao có mặt mũi nói ra điều đó?
Rõ ràng là cô đã hy sinh ba năm tuổi xuân, chịu đựng đến mức kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, mới có thể đưa Tiêu Lẫm từ một kẻ mù lòa trở lại làm người bình thường.
Tiêu Lẫm hoàn toàn không để ý đến cảm xúc đau buồn trên mặt Hứa Du Nhiên, đưa ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, "Xem đi, không có vấn đề gì thì ký tên lên. Tôi và Thanh Thanh đã mất quá nhiều thời gian quý giá, tôi không muốn để cô ấy chờ quá lâu..."
Hứa Du Nhiên đọc nhanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phần bồi thường ly hôn:
Căn hộ nhỏ ở ngoại ô không ai thèm, chiếc xe POLO cũ cô thường dùng để đi chợ, cùng với 300 vạn tiền bồi thường.
Anh ta thật giỏi đấy!
Mua đôi hoa tai sapphire 300 triệu tệ cho kẻ gây ra tai nạn mù mắt. Còn cô - người vợ kiêm ân nhân cứu mạng, chỉ được 300 vạn bồi thường.
300 vạn nhỏ nhoi, thậm chí không đủ tiền thù lao cho một ca phẫu thuật của cô.
Chưa kể ba năm qua, cô vì chăm sóc anh mà mai danh ẩn tích từ chối biết bao ca phẫu thuật!
"Nếu cô thấy bồi thường ít..."
Tiêu Lẫm còn tưởng vợ sẽ khóc lóc cầu xin anh đừng ly hôn, không ngờ cô chỉ hừ khẩy một tiếng, rồi liền nhanh chóng ký tên lên.
Không thể tin được mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy, Tiêu Lẫm lại cảm thấy không thoải mái, Hứa Du Nhiên chỉ là một cô nhi, dựa vào đâu mà cứng rắn như vậy?
Hứa Du Nhiên ném bản thỏa thuận ly hôn trở lại cho Tiêu Lẫm, lạnh lùng nói, "Ký xong rồi, nhưng Tiêu Lẫm này, anh đừng hối hận!"