Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Chiến thiếu, phu nhân lại đào hôn rồi
Chiến thiếu, phu nhân lại đào hôn rồi

Chiến thiếu, phu nhân lại đào hôn rồi

5.0
98 Chương
1.5M Duyệt
Đọc ngay

【Ngược tâm, ngược tra, minh bảo, truy thê lò hỏa táng】 Kiếp trước, cô bị vị hôn phu mà mình tin tưởng nhất cùng cô bạn thân liên thủ với nhau hãm hại, trái tim tan nát, cuối cùng bị chà đạp tới chết. Trời cao có mắt, cô vừa mở mắt ra, bèn được tái sinh lại một kiếp Nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt, lại muốn đưa cô vào chỗ chết, và người này còn là chồng cô trong kiếp này. Cuối cùng, cô để lại một tờ đơn ly hôn và bỏ đi một mạch. Toàn thành đều xem cô như một trò cười, là một khí phụ của hào môn, nhưng ngờ đâu, sau khi hoa lệ chuyển mình, cô bèn trở thành nữ tổng tài mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ? Dẫm đạp tra nam tiện nữ của kiếp trước dưới chân mình, sự nghiệp tình duyên đều rộng mở, ngay cả chồng cũ cũng phải chạy tới tìm cô! "Xin em hãy quay về bên anh." Người đàn ông cúi người xuống nhìn cô, mở hé đôi môi, và để lại câu lệnh bên tai cô. Cô lạnh lùng nhìn vào đối phương, bỏ chạy một lần nữa, cô đã sớm không còn là Dư Thanh Thư của ngày xưa, đương nhiên không thể nào quay trở về bên cạnh người đàn ông đó được.

Nhân vật chính:

Dư Thanh Thư và Chiến Tư Trạc

Mục lục

Chương 1 Tái sinh, ly hôn

"Dư Thanh Thư, cô muốn chết à!"

Trên chiếc giường lớn hai mét, người đàn ông sắc mặt u ám, ánh mắt đen như mực bùng lên cơn thịnh nộ, cánh tay căng cứng dùng sức bóp cổ người phụ nữ trắng trẻo.

Không thở nổi nữa!

Vừa tỉnh dậy, Dư Thanh Thư đã bị bóp cổ, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Cô chỉ cảm thấy oxy trong phổi ngày càng loãng đi, bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến cô đưa tay nắm lấy cổ tay đổi phương, cố sức gỡ ra.

Nhưng đối phương hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô, càng ngày càng siết chặt. Đôi mắt Dư Thanh Thư đỏ ngầu, tầm nhìn dần trở nên mờ nhòe.

Bùm!

Quản gia đột ngột mở cửa bước vào, thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức tái mét, vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay người đàn ông, hốt hoảng hét lên: "Thiếu gia, thiếu gia! Cậu buông tay ra! Thiếu phu nhân sẽ chết đấy!"

"Cô ta đáng chết!" Ánh mắt của người đàn ông đầy tà ác, từng chữ từng chữ ép ra từ kẽ răng.

Quản gia thấy không thể kéo ra được, trong lòng hoảng loạn, liền quỳ gối bên giường cầu xin: "Thiếu gia, nếu thiếu phu nhân chết, cậu muốn người hầu sau này phải đối mặt với lão phu nhân như thế nào đây? Linh hồn lão phu nhân trên trời cũng sẽ không được yên nghỉ!"

Bà nội?

Chiến Tư Trạc nghe thấy lời quản gia nói, tâm trạng hơi dao động, lực tay cũng nới lỏng hơn một chút.

Dư Thanh Thư nhân cơ hội giật mạnh tay Chiến Tư Trạc ra, nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào đầu giường mới dừng lại.

Quản gia thấy Chiến Tư Trạc có dấu hiệu nới lỏng, nhân cơ hội thúc giục, "Thiếu gia, hôm nay chính là ngày ngài và thiếu phu nhân ly hôn. Từ nay về sau, ngài sẽ không gặp lại thiếu phu nhân nữa! Thiếu gia, hãy nể mặt mẹ của thiếu phu nhân từng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, tôi xin cậu hãy tha cho thiếu phu nhân lần này, khẩn cầu thiếu gia ngàn vạn lần, mong thiếu gia bình tĩnh đừng nóng giận!"

Nghe vậy, Chiến Tư Trạc nhanh chóng bình tĩnh lại, từ trên giường bước xuống, mặc áo ngủ vào, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, giọng nói lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.

"Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ để Phong Kỳ gửi qua, ký tên xong thì cút đi, tôi không muốn lúc trở về lại thấy cô ở đây nữa."

Nói xong, Chiến Tư Trạc và quản gia lần lượt rời khỏi phòng.

Cánh cửa bị đóng mạnh, âm thanh vang lên làm rung động màng nhĩ của Dư Thanh Thư. Cô ôm ngực, hoảng loạn chưa nguôi, sắc mặt tái nhợt, đầu óc ong ong như bị sét đánh.

Cô ấy cúi đầu, đồng tử bỗng chốc giãn to, không thể tin nổi nhìn toàn thân mình, không một mảnh vải che thân, đầy rẫy những dấu vết đỏ bầm.

Vừa rồi cảm giác ngạt thở quá mạnh, đến nỗi cô ấy không chú ý đến sự đau nhức trên cơ thể. Giờ đã hồi phục, Dư Thanh Thư chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị tháo ra và lắp lại, chỗ nào cũng thấy khó chịu.

...

Dư Thanh Thư không tìm thấy quần áo của phụ nữ trong phòng thay đồ, nhìn qua chỉ toàn là áo sơ mi trắng và vest đen của nam giới, toát lên vẻ u ám và lạnh lẽo.

Cô tùy tiện kéo một chiếc áo sơ mi và quần tây mặc vào, rộng thùng thình, ống quần kéo lê trên đất.

Cơn đau nhức trên người vẫn chưa giảm, thái dương nhói lên từng hồi, Dư Thanh Thư khó khăn lắm mới di chuyển đến ghế sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại. Rất nhanh, ký ức không thuộc về cô ấy bỗng tràn về như thác lũ.

Một lúc lâu sau, Dư Thanh Thư mới mở mắt. Cô đã xem lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ khi còn sống, cuối cùng rút ra hai kết luận.

Cô đã tái sinh, từ Lạc Y biến thành Dư Thanh Thư.

Nguyên chủ là một thiên kim tiểu thư bất hạnh: mẹ ruột mất sớm, bố ruột thì vừa nhu nhược vừa tệ bạc, và cô còn đem lòng yêu sâu đậm Chiến Tư Trạc.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa phòng thay đồ, giọng nói lạnh lùng truyền vào, "Thiếu phu nhân, cô có ở trong đó không ạ?"

Dư Thanh Thư xắn ống quần lên, tiến lên mở cửa, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đứng trước mặt cô, tay còn cầm một tập tài liệu.

"Phong Kỳ." Dư Thanh Thư nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu, cố ghép cái tên trong trí nhớ với người đàn ông trước mắt.

Phong Kỳ mặt không chút biểu cảm, đưa tài liệu và bút, nói: "Thiếu phu nhân, Chiến tổng bảo tôi giám sát cô rời đi. Còn nữa, đây là thỏa thuận ly hôn của cô và Chiến tổng."

Dư Thanh Thư liếc nhìn bản thoả thuận ly hôn trong tay anh ta, nhớ lại lời quản gia nói trước đó, chợt nhận ra hôm nay chính là ngày kỷ niệm kết hôn của nguyên chủ và Chiến Tư Trạc, cũng là ngày cuộc hôn nhân hai năm của họ chính thức kết thúc

Còn chưa tới một tiếng đồng hồ, thỏa thuận ly hôn đã được soạn xong rồi sao? Có thể thấy, Chiến Tư Trạc thực sự rất ghét Dư Thanh Thư rồi.

Cô nhận lấy, lật đến trang cuối cùng, nhanh chóng ký tên "Dư Thanh Thư" vào, hành động đấy còn chưa đến ba mươi giây.

"Xong rồi." Dư Thanh Thư đóng nắp bút lại, đưa cả bút và thỏa thuận lại cho Phong Kỳ.

Ánh mắt Phong Kỳ lóe lên một chút ngạc nhiên, hơi bất ngờ với việc Dư Thanh Thư ký tên nhanh chóng như vậy. Chiến tổng trước khi bảo anh ta mang hợp đồng đến còn dặn rằng, nếu Dư Thanh Thư không chịu ký, thì cứ cưỡng chế bắt cô ta lăn tay vào đó.

"Thiếu phu nhân, cô không xem nội dung thỏa thuận sao?" Phong Kỳ không vội lấy lại thỏa thuận, hỏi.

Dư Thanh Thư nhướn mày, đáp: "Không xem."

"Cô không tò mò sau khi ly hôn sẽ nhận được gì sao?" Phong Kỳ hơi chau mày một cách khó nhận ra, lại hỏi thêm một câu.

Dư Thanh Thư kéo lại quần, ngẩng đầu, khẽ cong môi cười: "Không có gì đáng để tò mò cả. Tôi không xem cũng biết, chỉ có hai kết quả, một là khiến tôi nợ nần chồng chất, hai là ra đi tay trắng. Dù là kết quả nào, đối với những luật sư dưới tay anh ta thì đều không khó."

Nghe vậy, Phong Kỳ cúi mắt, nhận lại thỏa thuận ly hôn, "Thiếu phu nhân, Chiến tổng chỉ để cô ra đi tay trắng thôi."

"Vậy thay tôi cảm ơn anh ta." Dư Thanh Thư hoàn toàn không bận tâm, nguyên chủ yêu sâu đậm Chiến Tư Trạc, còn cô thì không.

Loại đàn ông bạo hành vừa đến đã bóp cổ muốn giết cô, cô không thèm. Khó khăn lắm mới được tái sinh một lần, phải quý trọng mạng sống.

Phong Kỳ vô tình nhìn vào nơi cổ trắng mịn của Dư Thanh Thư.

"Thiếu phu nhân, cần tôi gọi bác sĩ cho cô không?"

Dư Thanh Thư thoáng ngẩn người khi nghe câu đó, rồi lập tức nhớ đến vết hằn đỏ chói trên cổ mình. Cô đưa tay sờ nhẹ, cảm giác cận kề cái chết khi nãy lại dâng lên âm ỉ.

Cô lắc đầu, "Không cần, không chết được."

"Vậy phiền thiếu phu nhân nhanh chóng thu dọn hành lý." Giọng Phong Kỳ lạnh lùng, hoàn toàn mang theo sự xa cách của công việc.

Dư Thanh Thư gật đầu, cũng không chần chừ, kéo quần đi chân trần rời khỏi phòng ngủ về phòng mình. Chiến Tư Trạc cực kỳ ghét Dư Thanh Thư, không muốn nhìn thấy cô, nên phòng của họ cách nhau rất xa.

Đi được một đoạn khá xa, cuối cùng cô cũng về đến phòng mình.

Vốn dĩ đây chỉ là một kho chứa đồ, nhưng từ sau khi Dư Thanh Thư và Chiến Tư Trạc đăng ký kết hôn rồi dọn vào sống chung, nơi này liền trở thành phòng ngủ của cô. Dư Thanh Thư mở cửa, kéo ống quần một cách linh hoạt đi qua lối đi hẹp.

Phòng này rất nhỏ, chỉ cần đặt một chiếc giường và bàn trang điểm đã chật đến mức không còn chỗ xoay người.

Đồ đạc của Dư Thanh Thư thực ra rất ít, ngoài một bàn đầy mỹ phẩm lộn xộn, không có một bộ quần áo nào ra hồn. Cô thay một bộ quần áo, tùy tiện nhét thêm vài bộ vào vali, rồi kéo ra ngoài.

"Thu dọn xong rồi, tôi đi trước, Phong Kỳ, không gặp lại!" Dư Thanh Thư tỏ ra rất thoải mái, kéo vali định đi.

"Chị, chị định đi đâu đấy?" Đột nhiên, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ mặc trang phục công sở bước ra, tiếng giày cao gót của cô vang lên trên sàn đá cẩm thạch, cùng với giọng nói sắc bén, mềm mại của cô.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY