ất ngồi ở hàng ghế đầu tiên,
ng người được mời đều là nhân v
ể xảy ra bất cứ sai s
uyền thông và khách khứa sẽ dõi the
ết giữ mồm giữ miệng, cố tình gâ
vào cửa, hai người họ đã có ấ
tiếp tục, không thích h
c sai người đi tìm b
đợi, nghi thức
ông hề có biểu cảm khác thường, không ngạc nhiên, cũng k
tay cô, khẽ nói: "Hình như cô không hề
ớc mắt lên, động
đầu cúi xuống nhìn, ánh mắt lạnh
lại một thoáng, rồ
là người yếu đuối, đáng để che chở, mộ
nhưng ai dám đảm bảo một trăm phần trăm rằng cô sẽ không nảy sinh lòng t
c mục đích đó mà ra
u nhưng đều không tiế
toàn cho bản thân, ra tay cảnh cáo những kẻ không nên có ý đồ bất chính là điều hợp lý. Chẳng
ểu ra: "Tô Ngữ Nhiê
ụp mắt, xem như
người đó." Lăng Nghiên Ch
cong lên, không khẳng đ
ây tiếp
trẻo, dễ nghe vang
, một bóng dáng y
đứng giữa mọi người, nở một nụ cười đau thương: "Là bạn tốt, em
hính là Ph
g bỗng
trở nên khó coi, giữa l
h cáo Lăng Chính Uất, ép giọng nhỏ lạ
Phó Vãn Vãn từng qua lại,
bất kỳ lợi ích nào cho nhà họ Lăng, nên Lăng lão gia mớ
ời, nhìn rõ Phó Vãn Vãn đang
c kiểu phụ nữ chỉ nhìn thôi cũng khiến ng
a bên
g nhẫn, khi nhìn thấy Phó Vãn Vãn xuất hi
rồ
p trước lại một l
ặt thảm hại, chắc chắn
và Lăng Nghiên Châu, nở nụ cười hiền lành, ánh mắt vương chút ưu tư:
ó ba người bọn
ột đường thẳng, giữa trán phủ lê
o nhiêu lần rằng giữa anh và Tô Thanh Diên chỉ
ly hôn, anh tuyệt đối sẽ kh
giác an toàn, lúc nào cũng quấn lấy anh, hết lần n
hản, nụ cười lịch sự, màn kịch này
ích nhất." Phó Vãn Vãn hoàn toàn phớt lờ lời của L
ong lễ cưới biết, người mà Lăng N
Nghiên Châu, cô ta
ên nhớ đến ngày hôm nay, trong lòng chỉ t
thể chắc chắn rằng Nghiên
lên những ti
Diên cuối cùng cũng thay đổ
ĩ phải vang lên lại biến thành
ấy thứ vớ vẩn để lòe tôi thôi, cứ đợi mà xem, tôi gả vào nhà họ L
iọng nói của
có thể như
ghi âm đi, hoảng loạn nhì
h mắt lạnh như mũi băng nhọn h
dưới bắt đầu b
dự tính, trong lòng hơi khó chịu, đồng
g sinh mới biết, từ phản ứng của Phó Vãn Vãn, rõ ràng cô ta
hể như v
iện cho tất cả, lấy hộp nhạc từ tay Phó Vãn Vãn:
lên, đưa Phó Vãn Vãn mặt mày
ễ tiếp
ô, dùng giọng chỉ hai người nghe được nó
ng nhịn được, nhẹ nhàng nhắc một câu: "Lăng tổng, anh
ấy." Lăng Nghiên Châu lạnh
cười: "Là tôi lo c
óe mắt cô vô tình bắt được một
ây, ký ức kiếp trướ
hông kìm được m
thức của cô vớ
đẩy chiếc nhẫn vào đến tận cùng, anh thuận thế dịch
y, sắc mặt Tô Thanh Diên qu
ăng Mặc
sa
ôn, họ vốn không hề có bất kỳ tiếp xúc
au đó hai cặp đôi lầ
cố ý hay vô tình, Lăng Nghiên Châu lu
t nhất nhờ vậy mà buổi lễ tr
xu
chồng mới t
n theo thỏa thuận, nên đương nhiên sẽ không để ai t
ếng g
Lăng Nghiên C
đây?" Giọng của
i em nói, em thật sự chưa bao giờ nói những câu như vậy
GOOGLE PLAY