lai của mình trong tay: một suất học bổng danh giá đến Cam
đứa em gái nuôi của chúng tôi, Ánh Vy. Họ lấy đi từng đồng bạc
đối, họ gọi tôi là đ
trắc ẩn nào," anh Duy Long nh
sấu của một kẻ dối trá thay vì ước
ôi thấy những bức ảnh. Ánh Vy, rạng rỡ và không một vết sẹo, mỉm cười giữa hai người anh trai c
ời lăm năm. Không được liên lạc với thế giới bên ngoài. Với một số người,
ể lại bằng chứng về những lời nói dối của Ánh Vy t
ươ
ngồi lặng lẽ trong phòng, lá thư chấp thuận từ
nhiều năm làm việc không ngừng nghỉ, của việc
con đường dẫn đến tương lai mà cô đã tự mình xây
chắt chiu từ các suất học bổng và công việ
lên, một âm thanh trong trẻo
ộc về
uá cố của cha cô, đã sống với họ được bốn năm, kể t
Vy về nuôi vì một cảm giác trách nhiệm, một gánh nặng tội
ã chào đón cô. Cô
Ánh Vy đã len lỏi vào kết cấu gia đình họ,
ng, bị thu hút bởi một sự
nghị đến lạnh lùng. Anh là CEO của đế chế xây dựng của gia đình, một người đàn ôn
vẻ mặt là một sự pha trộn bất ổn giữa thương hại và tức giận.
inh tươm của họ, Ánh Vy ngồi đó, úp mặt vào ha
?" An Chi hỏi, gi
lạnh lùng và khinh khỉnh. "Án
một sự lo lắng chuyên nghiệp dâng lên.
cô. "Vài vết sẹo từ một tai nạn cũ mà cô ấy chưa bao giờ kể cho
ảm thấy bình thường. Em nhìn thấy nó mỗi khi em soi gư
giờ thấy bất kỳ vết sẹo đáng
h không cho phép bất kỳ sự tranh cãi nào. "Bác sĩ thẩm
Vị bác sĩ đó nổi tiếng lẫy lừng, và
i," cô nói, một nút thắt lo
nào trong mắt anh, chỉ có một sự quyết tâm mệt mỏi. "Đúng vậ
ới chân cô
tiếng thì thầm, lạc lõng
tức," Gia Huy giải thích, như thể đang thảo luận về một giao dịch
ôn mặt không thể lay chuyển của Gia Huy sang vẻ mặt đầy mâu thuẫn
h đỏ bừng vì giận dữ, nhưng nó khôn
ắt lên. "Nhìn con bé đi! Nó đang đau khổ. Cha chúng ta sẽ muốn ch
oại cuộc đời em ư?" Giọng An Chi vỡ ra,
tiền thôi mà. Em thông minh, em sẽ tìm được cách khác. Án
u xin. "Ôi, chị An Chi, em xin lỗi. Em không muốn thế này đâu. Anh
úng bậc thầy, vẽ nên hình ảnh An Ch
việc, lấy ra một cuốn séc và viết. Tiếng ngòi bút sột
Vy. "Đi đi. Bọn anh sẽ
uối cùng, trong đó lóe lên một tia đắc thắng, trư
cô ta để lại t
điều này," An Chi nói, giọng cô run rẩy
ong nói, giọng anh trầm và đầy đe dọa. "Đây là nhà của chúng ta. Chúng ta c
ánh vào cô còn đau
hòng mình, tiếng thở hổn hển củ
y sau,
hỏi nhà, mà ra
i phục". Đó là chuyến đi mà An Chi đã mơ ước cả đời, chuyến đi
giữa hai "người anh" đẹp trai, hết mực cưng chiều trên một bãi biển ngập nắn
úc thuần khiết
được mua bằng tươ
ày cuộc
một người đàn ông mà công trình của ông cô đã ngưỡng mộ trong nh
ột dự án nghiên cứu y học được p
và hung hãn đã cướp đi vô số sinh mạng,
n: mười
bên ngoài. Không điện thoại,
một nhiệm vụ tự sát chuyên n
i đại học trước khi gia nhập công việc kinh doanh của gia đình, đã từng nằm tron
iến cuộc đời mình cháy thành tro
nói, giọng cô tron
top trên giường với lá thư Cambridge vẫn còn trên mà
ng ngo
rở về một tuần sau đó
gôi nhà có cảm gi
bị dọn sạch mọi đồ dùng cá
ó chịu. Họ cho rằn
ó, th
ất được gửi cho họ, với nét chữ
hông phải l
bằng
i bạn, cười cợt về việc cô ta đã giả vờ "khủng hoả
do cha cô ta để lại, chứng minh cô ta không hề là
hính là người đã tiện lợi cung cấp một "lời khai
áo y tế. Ca phẫu thuật "khẩn cấp" của Ánh Vy
nh làm rơi những tờ giấy.
miệng há hốc, mặt đỏ bừng
thoại, những ngón tay r
vào hộp thư thoạ
à lại thử. Kết
, anh ta ném chiếc điện thoại vào tư
ức nặng không thể đảo ngược của s
hỉ cho đi
ẩy cô r
i tài năng, tận tụy của mì
u cơn bão trong lòng họ, họ nhận được một email chính
Nó thông báo rằng An Chi đã được
của cô giờ đã được niêm phong th
i mặt, đã
mười l
sốc đột ngột, mà là một cái lạnh t
đeo bám họ trong s
một căn phòng trống, và một sự