u tiên, đêm quan trọng nhất trong sự
hời sự, dùng cả thân mình che chắn cho mộ
hát dao: "TÀI PHIỆT PHAN HOÀNG ANH VÀ
thương hại đổ dồn về phía tôi. Đêm của t
thoại tôi rung lên
uất. Em cứ tự nhiê
nh tro bụi. Trong mắt anh, tôi và nghệ thuật của tôi chỉ là
i. Anh cho rằng tôi sẽ mãi mã
bạn tôi, không phải để gọi cho a
ó thành một văn bản bản quyền nghệ thuậ
ươ
n Nhi
m khai mạc triển lãm tranh sơn mài cá nhân đầu tiên
hỉ là một nỗi thất vọng quen th
hoàn thành. Mỗi bức tranh là một mảnh linh hồn tôi, được phơi bày dưới ánh sáng chói lòa. Chúng là nguồn cảm hứng cốt lõi
êm nay, tôi không chỉ là An Đan Nhi, vợ của tài
ầm tán thưởng. Nhưng tôi không thể tập trung. Cứ mỗi vài phút, tôi lại liếc về phía
lớn đang chiếu tin tức buổi tối. Ban đầu chỉ là những tiếng xì xầm, rồi dần dần, m
có một bàn tay
ời mộng du. Và rồi tôi nhìn thấy
t người phụ nữ khác khỏi một cơn bão máy ảnh. Người phụ nữ đó, Hạ Phi Loan, một nữ CEO trẻ tuổi mà công ty của anh đang trong quá trình
ật quyết đoán. Một hiệp sĩ
ào tim tôi: "TÀI PHIỆT PHAN HOÀNG ANH BẢO VỆ CEO HẠ PHI LOAN
có thể cảm nhận được hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào mình, soi mói, thương hại, t
hoại tôi rung lên.
uất. Em cứ tự nhiê
ên. Ch
ột người xa lạ, chứ không phải đêm quan trọng nhất trong cuộc đời người vợ đã ở
thể. Tình yêu, sự hy vọng, những năm tháng chờ đợi mòn
em không
thiết của tôi, vội vã chạy đến bên cạnh. Anh nhìn vào
n đó! Hắn
của chính mình nghe thật xa lạ, bình tĩnh đế
kiêu hãnh cuối cùng của mình, ngay cả k
. "Cả thế giới đang nhìn thấy kìa!
, ánh mắt gần như van nài. "Đ
t anh dần chuyển thành nỗi đau đớn
i thôi, em cần phải tiếp khách." Anh nhẹ nhà
, bắt tay, lắng nghe những lời khen ngợi dành cho tác phẩm của mình. Tôi giống như một co
g, vỏ trai, vàng và bạc. Chúng là cuộc đời tôi, là câu chuyện của tôi. Và chính những câu chuyện này
i hàng giờ trong xưởng vẽ, nhìn tôi làm việc, ánh mắt đầy ng
t trang trí xinh đẹp cho cuộc sống xa hoa của anh, cũng giống như tôi. Anh đã lấy đi linh hồn từ tác ph
ạm phải một sai
h giá t
i đứng trong bóng tối của anh. Anh coi thường trí tu
ràng và sắc bén như một mảnh thủy t
, bình tĩnh một cách đáng
n mượn điện t
Em định gọi
úc thực sự hiện lên trên khuôn mặt tôi. Không phải đau đớn. Không phải nhục n
t người phụ nữ không còn gì để
Không phải luật sư của gia đình. Mà là luật sư của riêng tôi, người mà tôi đã
a bắt máy sau
Vinh có chút ngạc nhiên. "Tr
ọng đều đều. "Ông Vinh,
iên, cô
sâu, không khí lạnh l
thảo đơn
g trong giây lát. "Cô.
oàn chắ
chuẩn bị và gửi ch
cần nó ngay lập tức. Và tô
l
quyền hình ảnh cho các tác phẩm nghệ thuật của tôi. Dài dòng, phức tạp,
An, việc này... khá rủi ro.
ôi tôi. Nụ cười của một người đã nhìn
, bất cứ thứ gì liên quan đến nghệ thuật của tôi đều không đáng để anh
ủa luật sư Vinh qua điện thoạ
huẩn bị ngay. Cô sẽ có
ơn
Trọng. Anh nhìn tôi, ánh mắt chứa
úc nào. Đêm nay, một nghệ sĩ đã chết. Nhưng một
nói sắc như dao, "em phải